• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Nguyệt ngồi trong lớp, hoàn toàn không thể tập trung vào bất kì bài giảng nào. Bạch Nhã Đông dạo gần đây đã chuyển trường rồi, không còn làm phiền cô nữa. Thẩm Nguyệt đã đỡ cảm thấy mệt mỏi hơn rất nhiều.

Thời gian dường như trôi qua rất nhanh. Cô cứ ngồi ngẩn người cho đến khi chuông tan học vang lên. Thẩm Nguyệt chậm rãi thu dọn sách vở, gương mặt thất thiểu bước ra ngoài. Thẩm Nguyệt theo thói quen nhìn ra ngoài cổng trường, chờ đợi hình bóng quen thuộc, dang tay chào đón cô. Nhưng không, những thứ dường như vĩnh viễn lại dần biến mất. Thất vọng…

Thẩm Nguyệt về đến nhà, ăn qua loa chút bánh mì rồi lập tức đi đến nhà hàng đối diện xin việc. Cô được nhận vào luôn. Công việc khá đơn giản, chỉ việc nhận yêu cầu của khách và bưng bê. Thẩm Nguyệt bắt tay vào công việc, muốn bận rộn để cố quên đi những nỗi đau trong tim.

Âu Thiên Hàn ở công ty, hai tay chống trước mặt, trầm tư suy nghĩ. Anh dường như không còn chút tâm trí nào để làm việc được nữa.

“Cốc, cốc!”

Tiếng gõ cửa vang lên, kéo Âu Thiên Hàn trở về thực tại. Là trợ lí Văn. Anh ta bước vào, đưa cho Âu Thiên Hàn một chiếc USB rồi nói:

“Thưa giám đốc, đây là hình ảnh camera ghi lại được tại hiện trường vụ tai nạn. Chiếc xe này cố ý đâm vào cô Thẩm, theo điều tra thì là xe của nhà họ Lâm. Và người phụ nữ chạy ra từ trong xe là Lâm Bách Giai.”

Âu Thiên Hàn không hề bất ngờ, lạnh lùng xua tay, ý bảo trợ lí Văn ra ngoài. Anh ta cúi đầu chào một cái rồi lập tức bước ra khỏi phòng. Âu Thiên Hàn cắm USB vào máy, xem đoạn video ghi lại được, đôi mắt không có chút cảm xúc. Lập tức, anh đứng dậy, bảo trợ lí Văn chuẩn bị xe rồi bước xuống phía dưới. Xe của Âu Thiên Hàn chạy thẳng đến Lâm gia.

Nghe Âu Thiên Hàn tới, Lâm Bách Giai từ trên phòng lao xuống thật nhanh, chỉnh trang lại tóc tai rồi niềm nở ra đón.

“Thiên Hàn, hôm nay anh đến đây là tìm em sao?”

Giọng nói đỏng đảnh nghe phát rợn. Âu Thiên Hàn không hề liếc nhìn cô ta lấy một cái, vẻ mặt lộ rõ sự xa cách. Thấy anh im lặng, trong lòng ả ta chợt có chút lo lắng. Vừa vào đến phòng khách đã thấy Lâm Thiệu ngồi ở bàn uống trà. Anh nhanh chóng bước đến, ngồi xuống ghế, gác chéo chân thoải mái, dường như không kiêng nể hay sợ sệt vị tiền bối này.

Ông Lâm nhăn mày nhìn anh, gằn giọng hỏi:

“Không biết Âu tổng hôm nay đến đây có chuyện gì? Vừa bước vào đã không thưa hỏi ai, thật sự có chút không phải phép rồi đấy!”

Âu Thiên Hàn nhếch mép, cười khẩy một cái, quăng chiếc USB đến trước mặt Lâm Thiệu, giọng lạnh tanh:

“Lâm tổng, tôi như vậy là nể mặt thâm tình hai nhà lắm rồi. Ông còn muốn thể nào nữa!”

Ông Lâm đưa mắt nhìn chiếc USB rồi liếc qua nhìn Lâm Bách Giai đang ngồi bên cạnh một cái, cất giọng hỏi:

“Cậu đây là có ý gì chứ?”

Âu Thiên Hàn nhướng mày, liếc sang Lâm Bách Giai đang cúi đầu.

“Sao ông không trực tiếp hỏi con gái cưng của mình ấy?”

Đôi mắt của Lâm Bách Giai thoáng chút bất ngờ và sợ sệt, từ từ ngẩng đầu lên, lắp bắp nói:

“Thiên Hàn, em, em…thật sự không làm gì cả!”

Anh cười khinh một cái, đưa mắt nhìn thẳng vào cô ta, như thấu tận tâm can.

“Có tật giật mình!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK