Còn Thanh Chi đã tiếp tục giải thích: “Nhưng cùng với việc võ thuật cổ lụi tàn, bước chân của những người theo đuổi bắt đầu dần dần chậm lại, dần dần dừng lại không tiến tới. Mà khoảng thời gian đó được những người học võ gọi là thời kỳ võ học cổ để phân biệt với võ học hiện tại. Ngược với giai đoạn võ học cổ chính là hệ thống hiện tại, thực ra có một giai đoạn mang tính cột mốc để phân tách giữa hai giai đoạn, Phật pháp độ phương Đông”.
Trần Phong biết giai đoạn lịch sử này, các chiêu thức từ Ba Tư, Ấn Quốc, các nước phương Tây du nhập ảnh hưởng võ thuật Trung nguyên rất nhanh, quan trọng hơn cả vẫn là truyền bá Phật pháp, giống như Nam Bắc Thiếu Lâm nhanh chóng đứng vào hàng đại sư võ lâm, thậm chí được người trong võ lâm xưng là thái đẩu võ học.
Nhưng những thứ này lúc mới đầu không phải bắt nguồn từ Trung nguyên, cho nên sau khi bóp chết địa vị võ học ban đầu, trải qua quá trình dung hợp, tiếp thu, đánh giá thì mới dần có sự kế thế và phát huy của võ học ngày nay.
Thanh Chi gật đầu nói: “Đúng là như vậy, cái gọi là Phật Liên Thập Nhị Tử (Đài sen Phạt 12 hạt) liên quan đến bí mật quan trọng nhất trong võ học ngày nay”.
“Liên quan đến Đại Đồng?”, Trần Phong lại hỏi.
“Không biết, nhưng nghe đồn đạt được Phật Liên Thập Nhị Tử thì sẽ biết Đại Đồng, thì có thể đạt đến cảnh giới trời và người hợp nhất. Đây chính là bí mật mà tất cả tông sư bọn tôi cùng bảo vệ”.
“Đã có Phật Liên Thập Nhị Tử rồi, tại sao không các cô đi lấy bí mật bên ẩn giấu trong nó, mà là mỗi người tự bảo vệ một hạt trong đó bằng mọi cách thế này, thế chẳng phải biết phía trước là đồ quý, nhưng cứ cố nhịn không động vào sao?”, Trần Phong tò mò hỏi.
Nhưng Thanh Chi không trả lời, có vẻ như cô nói đến đây cũng coi như là giải đáp câu hỏi của Trần Phong rồi, giờ cô mong biết hạt sen của ông Dương kia ở chỗ nào hơn.
Trần Phong cũng không giấu giếm, chuyển lại tám chữ mà Dương Hình Ý nói với mình cho Thanh Chi.
“Không ngờ Đạo Huyền Cư chưa chết, Hải Sư Lâu cũng ăn gan hùm mật báo nên mới dám sưu tập của Đạo Huyền”.
Thanh Chi đương nhiên hiểu ẩn ý, Trần Phong cũng muốn hỏi rõ, nhưng Thanh Chi có vẻ không muốn để ý anh nữa rồi.
Còn về Hải Sư Lâu và Đạo Huyền gì đó, Trần Phong cảm thấy thực ra không cần vội biết, Thanh Chi đương nhiên địa điểm tiếp theo của Thanh Chi sẽ là tòa Hải Sư gì đó.
Cho đến đến khi xe lao lên đường lớn, Trần Phong hỏi: “Chúng ta định đi tòa Hải Sư sao?”.
Nhưng Thanh Chi lại lần nữa nói một nơi mà Trần Phong chưa từng nghe: “Lầu các Thiên Hạ”.
Trần Phong nhìn Thanh Chi đầy khó hiểu, muốn đợi cô ấy giải thích, nhưng người phụ nữ này nếu có thể nói ít đi thì chắc chắn sẽ không nói.
Trần Phong chỉ đành hỏi: “Lầu các Thiên Hạ ở đâu?”.
Nhưng Trần Phong chưa đợi được đáp án thì một chiếc siêu xe màu đỏ đã đuổi tới từ phía sau, nghênh ngang ở phía trước Trần Phong, ép anh dừng lại.
Lúc nãy chỉ mất tập trung, nhìn Thanh Chi một cái, đến khi ngoảnh đầu lại, ở phía trước xe thế mà đã có một chiếc siêu xe đỗ, anh vội vàng đánh vô lăng sang hướng khác, chân cũng giẫm kịch phanh.
Nhưng như vậy, anh vẫn không thể tránh được việc va vào lan can phòng hộ.
Đến khi mọi thứ kết thúc, Trần Phong chỉ cảm thấy cổ tay đau nhức, những chỗ khác thì không có vấn đề gì, anh bèn đi xem Thanh Chi thế nào.
Thanh Chi nhìn qua với ánh mắt hằn học, cứ như đang trách anh lái xe không cẩn thận.
Trần Phong cũng bất đắc dĩ, nhưng nhìn Thanh Chi chắc không có vấn đề gì, nên anh cũng yên tâm
Nhưng mà dù thế nào Trần Phong cũng không thể bỏ qua cho chiếc siêu xe màu đỏ đỗ ở đầu xe họ.
Anh bước xuống xe, chuẩn bị đi tới nói lý.
Mà hình như nhìn thấy Trần Phong xuống xe nên đối phương cũng mới bước xuống khỏi xe.
Một người đàn ông rất nhã nhặn đi tới, nhưng nghĩ đến việc anh ta làm ra việc như vậy, Trần Phong cũng không cảm thấy nhã nhặn gì nữa hết.
Đi tới trước mặt người đó, Trần Phong còn chưa nói gì, người đó đã hỏi trước: “Anh chính là Trần Phong?”.
Trần Phong đáp lại không hề khách sao: “Tìm bố mày làm gì?”.
Bị chửi người đó cũng không bực bội, chỉ cười khẽ nói: “Vậy đúng rồi, đi với tôi đi”.
Trần Phong nói: “Đi với mày? Tao không quen mày, tao cũng không muốn đi với mày, giờ tao chỉ muốn đánh mày một trận”.
Nói rồi, anh xông lên cho đối phương ăn một cú đấm, có lẽ không đánh chết anh ta, nhưng sẽ khiến anh ta ăn đủ.
Nhưng khi cú đấm đánh tới, đối phương bèn tránh đi.
“Tôi biết anh rất giỏi, tôi chưa chắc có thể đánh được anh, nhưng tôi nghĩ nếu anh không đi cùng tôi thì có lẽ anh sẽ hối hận”.
Trần Phong không đợi anh ta nói hết đã tung một cú đấm nữa, lần này biết anh ta có từng luyện võ, nên cũng không kiêng kị quá nhiều.
Vung nắm đấm sượt qua cằm anh ta, Trần Phong nhanh chóng đổi chiêu, từ lúc đầu anh đã chưa từng nghĩ có thể đánh trúng ngay, cho nên nắm đấm đã đến ngực, thúc mạnh một cú.
Người đó cong mình tránh nắm đấm của Trần Phong rồi ngã luôn ra đất.
Trần Phong đứng trước mặt anh ta rồi nói: “Giờ tao mới hơi bớt giận, còn về việc mày nói, mày có thể nói lại một lần”.
Còn về việc anh ta rốt cuộc có nói lại hay không, Trần Phong không muốn biết.
Nhưng có lẽ vẫn cảm thấy sự việc rất quan trọng nên người đàn ông nhã nhặn vẫn vừa ôm ngực vừa nói thật.
“Có người muốn gặp cậu, hơn nữa nếu cậu không đi, thì hành tung của cậu sẽ được gửi tới phái Thiên Sơn với tốc độ nhanh nhất”.
Trần Phong lạnh lùng nói: “Mày đang uy hiếp tao?”.
Đối phương ôm ngực, không dám nói chuyện.
Trần Phong nói: “Mày cũng chỉ là chân sai vặt thôi, tao không chấp nhất với mày, dẫn tao đi tìm người đó, tao muốn xem rốt cuộc là ai”.
Sau đó anh quay lại xe, Thanh Chi không hỏi gì hết, Trần Phong chủ động nói: “Không biết ai tìm tôi, có lẽ phải đi giải quyết một lát, nếu cô không muốn đi thì tôi có thể đưa cô đến thành phố lân cận”.
Thanh Chi hỏi: “Anh cần bao lâu?”.
“Không biết nữa, tôi còn chẳng biết đối phương là ai, chỉ có thể đi trước đã”.
“Tôi không muốn phiền phức nữa, đợi anh xong việc thì chúng ta xuất phát luôn”.
Người nằm dưới đất bò dậy hơi vất vả. Dù bị Trần Phong đấm một cú, anh ta vẫn phải dẫn đường cho Trần Phong, người đứng sau anh ta biết cách dạy đàn em lắm.
Siêu xe khởi động lại, anh ta lái không nhanh vì nghĩ đến tốc độ của Trần Phong.
Đi theo anh ta, quay đầu xe, đi qua ngôi làng vừa đi ra ban nãy, rồi tiếp tục đi một đoạn nữa thì vào một con đường nhỏ.