Mục lục
Đỉnh cấp rể quý – Trần Phong (Trần Dật Thần) – Truyện full tác giả: Lư Lai Phật Tổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 106: TÌM ĐƯỜNG CHẾT?

Trần Dật Thần lấy điện thoại ra, gọi cho Kiều Tiêu Nguyệt một cuộc điện thoại.

“Đến đây.” Chỉ nói hai chữ, xong liền cúp máy. Trần Dật Thần gọi cho Kiều Tiêu Nguyệt không phải vì sợ, mà là Trần Dật Thần có cảm giác, chuyện lần này e là sẽ rất ồn ào, cần Kiều Tiêu Nguyệt đến để giải quyết hậu quả.

Kiều Tiêu Nguyệt nhận được điện thoại, gương mặt tươi cười thường ngày lần đầu tiên biểu lộ sự trầm trọng, nói càng ít, thì chuyện này càng lớn, lúc này, Trần Dật Thần đã rất giận rồi.

Dù lần trước đối mặt với cả nhà của Bạch Quảng Nghĩa, Trần Dật Thần cũng rất ung dung, điềm nhiên, nhưng lần này…

Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Kiều Tiêu Nguyệt không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng triệu tập cấp cao trong công ty, còn có lực lượng màu xám mà địa sản Đại Long bồi dưỡng, chạy tới trung tâm thương mại Thiên Đô.

Lúc này, cửa hàng Prada đã bị vây kín đến nỗi một con kiến cũng chui không lọt.

Rất nhiều người cũng vây quanh xem có chuyện gì.

Đúng lúc này, đám người bị mạnh bạo đẩy ra.

Mười mấy người đàn ông xăm trổ cầm súng, dao và những thứ nguy hiểm bị quản chế khác xông vào.

Cầm đầu là một người đàn ông trung niên đeo vòng cổ bằng vàng lớn, trên mặt có một vết sẹo.

Nhìn thấy người đàn ông mặt sẹo, Nghiêm Xuân Mai vui mừng lên.

“Chồng ơi, anh đến rồi! Anh mà không đến, em sẽ bị thứ cặn bã này đánh chết đó.” Nghiêm Xuân Mai đáng thương khóc lóc kể lể.

Nhìn Nghiêm Xuân Mai như vậy, Tần Hổ lập tức nổi nóng.

“Bảo bối, ai làm hả!” Tần Hổ tức giận hỏi.

“Là đứa cặn bã kia, nó bẻ gãy tay của em!”

“Còn có tên bảo vệ chết tiệt này nữa, hắn không bảo vệ em, còn kêu em im miệng!”

Nghiêm Xuân Mai chỉ vào Trần Dật Thần và Vương Đại Toàn, oán hận nói.

Sắc mặt Tần Hổ rất kém, đầu tiên nhìn Trần Dật Thần một cái, sau đó lại nhìn về phía Vương Đại Toàn.

Hắn phải giải quyết Vương Đại Toàn trước.

Còn Trần Dật Thần, dám đối xử với Nghiêm Xuân Mai như vậy, đã sớm bị hắn phán tử hình, hắn muốn đem về xử lí.

“Vì cái gì mắng vợ của tao?” Tần Hổ lạnh lùng nhìn Vương Đại Toàn, hỏi.

Vương Đại Toàn chân run rẩy, miệng ngập ngừng, trả lời: “Xin lỗi đại ca…”

“Phụt”

Tần Hổ nâng đao lớn trên tay mình lên, đao chém thẳng vào mặt của Vương Đại Toàn.

“A!”

Vương Đại Toàn kêu lên một tiếng thảm thiết, trên mặt nháy mắt xuất hiện một vết thương dài rướm máu.

“Tao không muốn nghe mày nói xin lỗi, tao đang hỏi mày vì cái gì mà mắng vợ của tao?” Tần Hổ tức giận nói.

“Bịch” một tiếng.

Vương Đại Toàn trực tiếp quỳ xuống đất, bắt đầu dập đầu xin tha: “Đại ca, tha mạng a, tôi không phải cố ý…”

Tần Hổ cười dữ tợn, sau đó đá vào đầu Vương Đại Toàn một cái, Vương Đại Toàn bị đá ngã nhào ra đất.

Rồi một chân của Tần Hổ liền đạp lên tay của Vương Đại Toàn, nhe răng cười nói: “Nhớ kỹ, tao kêu Tần Hổ, về sau ra đường khôn ngoan một chút!”

Dứt lời, vung đao lên, hung hăng chặt xuống.

“Keng!”

Một cánh tay máu chảy đầm đìa lăn trên đất, chỗ miệng vết thương, máu tươi bắn tung tóe!

Vương Đại Toàn kêu thảm một tiếng, trực tiếp đau đến bất tỉnh.

Đám người ồ lên, quần chúng vây xem nháy mắt lùi về sau, cực kỳ sợ hãi nhìn Tần Hổ.

Ai cũng không nghĩ tới, Tần Hổ sẽ ở trước mặt nhiều người làm ra chuyện máu me như vậy!

“Tần Hổ. . . . . . Tần Hổ! Tôi biết hắn là ai rồi!” Có người run run kêu lên.

“Ai?”

“Là Tần Hổ của Long Hổ Hội ở phố Đông!” Có người sợ hãi nói.

“Long Hổ Hội!” Mặt mọi người đều biến sắc cả.

Người Kim Lăng bản địa, nhất là ở phố Đông, dù là con nít ba tuổi, đều biết Long Hổ Hội.

Long Hổ Hội chính là thế lực ngầm lớn nhất ở phố Đông của Kim Lăng, tất cả những nơi giải trí ở phố Đông, đều do Long Hổ Hội quản lý!

Đa số các chỗ ăn chơi, đều do thành viên của Long Hổ Hội trông coi.

Trong Long Hổ Hội, có một rồng một hổ, rồng là Trình Long, hổ là Tần Hổ! Hai người này là người đứng đầu của Long Hổ Hội!

Tần Hổ tất nhiên là một trong hai người đứng đầu của Long Hổ Hội, hèn gì làm việc không xem ai ra gì cả.

Lúc này mọi người nhìn Trần Dật Thần, đều có ý nghĩ trong đầu, Trần Dật Thần chết chắc rồi!

Bảo vệ kia chỉ kêu vợ của Tần im miệng, đã bị Tần Hổ chặt mất cánh tay.

Mà Trần Dật Thần không chỉ đánh lên mặt vợ Tần Hổ, còn bẻ gãy tay cô ta, nghĩ cũng biết, Tần Hổ sẽ làm gì anh!

Giết anh đã là nhẹ lắm rồi!

Tần Hổ nhìn về phía Trần Dật Thần, vốn tưởng Trần Dật Thần thấy hắn ra tay tàn nhẫn như vậy, sẽ sợ tới mức mặt không còn giọt máu, thậm chí quỳ xuống đất xin tha, nhưng ai ngờ, Trần Dật Thần vẫn rất bình tĩnh, mày cũng chưa nhăn một cái.

Tần Hổ mặt mày nghiêm túc lên, người đàn ông trước mặt… Rất bình tĩnh, không giống bảo vệ vừa rồi, thấy đao của hắn, liền sợ đến nước đái ra quần.

“Người anh em nói xem, giải quyết như thế nào đây?” Tần Hổ ném đao dính máu tới trước mặt Trần Dật Thần, trầm giọng nói.

“Anh muốn giải quyết như thế nào?” Trần Dật Thần bình tĩnh hỏi lại.

Tần Hổ nhìn lướt qua Hạ Nhược Y đang ngồi trên ghế, thấy dấu tay trên mặt Hạ Nhược Y, hắn đã đoán được đại khái mọi chuyện rồi.

Không nghi ngờ gì, là Nghiêm Xuân Mai gây chuyện trước với Hạ Nhược Y, Tần Hổ hiểu rõ vợ của hắn, ngày thường ỷ vào thế lực của hắn, rất kiêu ngạo hống hách, trên đường đánh người đã không phải chuyện lần một lần hai, nhưng mỗi lần, hắn đều có thể ra mặt giải quyết.

Còn lần này, đụng đến người không nên đụng rồi.

“Như vậy đi, người anh em, tôi cũng không làm khó dễ cậu, tay nào của cậu đánh vợ tôi, cậu liền tự mình chặt bỏ nó đi, xem như cho vợ tôi bồi thường.” Tần Hổ híp mắt nói, hắn nói như vậy là ở thử, nếu Trần Dật Thần chịu thua, vậy thuyết minh Trần Dật Thần cũng không có gì đáng lo sợ, vừa rồi chỉ là giả bộ, lấy một tay của Trần Dật Thần rồi, hắn còn muốn mạng của Trần Dật Thần.

Nếu như Trần Dật Thần không chịu thua, vậy hắn liền hơi lo rồi, Trần Dật Thần liệu có bối cảnh gì đằng sau hay không.

“Chồng à, em không cần tay cậu ta! Em muốn giết cậu ta!” Nghiêm Xuân Mai vội vội la lên, cô ta cũng không biết ý nghĩ thật sự của Tần Hổ, còn tưởng rằng Tần Hổ tính toán bỏ qua cho Trần Dật Thần.

“Im miệng!” Tần Hổ bất mãn trừng mắt nhìn Nghiêm Xuân Mai một cái, đàn bà ngu ngốc này, suốt ngày chỉ biết gây chuyện phiền hắn.

Nghiêm Xuân Mai không lên tiếng nữa , cô ta không dám làm mất mặt Tần Hổ.

“Người anh em, nghĩ sao rồi? Cậu không ra tay được, tôi có thể làm giúp.” Tần Hổ cười tủm tỉm nói, Trần Dật Thần mà có dấu hiệu chịu thua, hắn sẽ xử đẹp Trần Dật Thần.

Trần Dật Thần lắc lắc đầu, cười nói: “Tôi cảm thấy đề nghị của vợ anh cũng rất tốt à, anh… Có muốn giết tôi không?”

Trời ạ.

Mọi người có mặt ở đó đều bị dọa sợ, Trần Dật Thần đây là đang tìm đường chết sao?

Tần Hổ đều tính buông tha anh , anh còn khích bác người ta làm tới đi?

“Người anh em, cậu đang nói giỡn với tôi sao?” Tần Hổ ngiêm túc, hắn không nghĩ Trần Dật Thần đang khích bác hắn, trái lại, Trần Dật Thần rất tự tin, cậu ta, không sợ hắn!

“Nói giỡn?” Trần Dật Thần híp mắt, lạnh lùng nói: “Anh nghĩ anh là cái thá gì, đáng để tôi nói giỡn sao!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK