Đó là tiếng cái gì đó bị đập bật ra.
Trần Phong đương nhiên nghĩ đến gã ở địa lao.
Có lẽ anh ta đến cứu hai người họ.
“Có chuyện gì thế, anh qua xem thử đi”, Tiết Bình cũng tò mò nhìn về phía rối loạn, và sốt ruột sai người đi kiểm tra.
Chẳng mấy chốc, âm thanh đã rất gần.
Trần Phong bị trói, anh không thể phía sau, nhưng một bóng người bay ngang qua anh vừa nãy, khiến anh biết chắc chắn có người động thủ rồi.
Mặc dù vẫn chưa nhìn rõ người đến, nhưng ít nhất không còn là tuyệt vọng nữa.
Một tiếng rầm nữa lại vang lên.
Tiết Bình nhìn rõ người đi vào, nhưng hiển nhiên không ý thức được, kinh ngạc nói: “Là anh?”.
“Được nhiên là tôi, không phải tôi thì còn là ai?”.
Là giọng nói quen thuộc đó, quả nhiên anh ta vẫn đến.
Nhưng sao anh ta dám đối mặt trực diện với Tiết Bình, Trần Phong lo lắng nghĩ trong lòng.
Lúc này, Tiết Bình cũng bình tĩnh lại, anh ta nói một cách khinh thường: “Nhưng anh có thể làm gì chứ? Cứu hai người này từ tay tôi? Đây là việc mà anh không thể nào làm nổi”.
Đối phương nói: “Hòa thượng, anh làm ra bao nhiêu việc táng tận lương tâm như vậy, chỉ có điều vẫn chưa nhận báo ứng, nhưng sớm muộn gì cũng gặp báo ứng. Dù tôi không đánh được anh, nhưng cũng sẽ không dung túng cho anh thích làm gì thì làm nữa”.
Anh ta nói rồi xông lên.
Tình hình bỗng hơi rối loạn, người đàn ông cao gầy chuẩn bị rút máu Thanh Chi cũng không biết trốn đâu rồi.
Nhưng hai người bọn Trần Phong vẫn chưa có cách gì hết, họ dường như chỉ có thể nhìn như vậy.
Đá đổ bàn ghế, kính bị đánh vỡ, đèn treo trên trần nhà rơi từ trên xuống cũng đang nhiều hơn, hai người bọn họ hình như không thể phân thắng bại ngay được.
Nhưng chỉ cần hiểu một chút thì sẽ biết người mặc đồ đen kia rõ ràng là yếu hơn Tiết Bình, thua cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Trần Phong muốn giúp đỡ, nếu không phải giờ anh thực sự không có chút sức lực nào thì chắc chắn anh sẽ bảo người áo đen thả anh ra.
Nhưng bây giờ, dù anh có thể cử động thì anh cũng chỉ cắm đầu xuống đất, đến cả đứng thẳng cũng khó khăn.
Vốn dĩ có lẽ chỉ là sắp chết đi, nhưng giờ lại là phải chờ đợi cái chết, có vẻ như trở nên tuyệt vọng hơn.
Sống thêm chút thì sống thêm chút đi.
Trần Phong bất lực nghĩ.
Nhưng anh còn chưa nghĩ xong, bên cạnh cũng vang lên tiếng động.
Trần Phong kinh ngạc nhìn Thanh Chi thế mà đã cởi bỏ trói buộc, cô ấy đứng ở đó cứ như chẳng bị sao hết.
Chú ý đến ánh mắt kinh ngạc của Trần Phong, Thanh Chi hờ hững nói: “Thực lực của cảnh giới tông sư thôi”.
Trần Phong không biết nói gì, anh vẫn chỉ có thể ngơ ngẩn nhìn.
Thanh Chi đi về phía Tiết Bình rất chậm rãi, anh ta hình như vẫn chưa chú ý, nhưng đến khi anh ta chú ý đến Thanh Chi thì sợ hãi như chuột gặp mèo.
Mà nỗi sợ đó đến từ áp lực của tông sư.
Thanh Chi lạnh lùng nói: “Tôi không tàn nhẫn như vậy, tôi sẽ để anh chết một cách đơn giản”.
Vừa dứt lời, Tiết Bình đã xoay người, anh ta chỉ có thể nghĩ đến bỏ trốn, đây là suy nghĩ giống với khi Trần Phong thấy Nhiếp Hoa Phong.
Ở trước mặt một tông sư, bỏ trốn là cách làm sáng suốt nhất.
Nhưng anh ta kém hơn Trần Phong nhiều, anh ta chưa kịp chạy ra cửa sau thì Thanh Chi đã tới trước mặt anh ta.
Lúc Tiết Bình định chống trả, thì có lẽ chắc chắn anh ta chưa từng ngờ được anh ta sẽ bất lực thế này.
Gần như chính là nhìn bản thân chết đi thế nào, đến cả âm thanh cũng chưa kịp phát ra, vị trí tim đã trở thành một khoảng không, trái tim vốn đang đập ở đó, lúc này đang bị Thanh Chi nắm trong tay.
Không biết có phải do quá nhanh hay vì nguyên nhân khác không, thế mà Tiết Bình lại tận mắt thấy tim mình đang đập, nhưng đến khi trái tim ngừng lại, anh ta đã không còn tỉnh táo nữa, cái chết đến thật sự.
Tiết Bình đã ngã xuống, Thanh Chi chán ghét vứt trái tim trong tay ra đất, vẩy máu nhớp nháp đi, cô ấy mới lạnh nhạt nhìn cái xác này.
“Tôi đã nói tôi sẽ cho anh chết không đau đớn”.
Trần Phong không phải lần đầu cảm nhận được sự đáng sợ của tông sư, nhưng lần nào thấy thì cũng thầm cảm thán.
Cái cảm giác kinh ngạc đó đánh thẳng vào tâm hồn, là sự ngưỡng một tuyệt đối với sức mạnh.
Tiết Bình chết rồi, người còn lại thì không biết đã chạy đâu rồi, Trần Phong được người mặc đồ đen đỡ dậy, khoảng cách gần lại anh mới chú ý người mặc đồ đen còn đeo một chiếc mặt nạ màu đen, dường như anh ta không muốn để lộ dung mạo thật của mình.
Nhưng đây là chuyện riêng của anh ta, Trần Phong biết điều không hỏi nhiều.
“Đây là thuốc giải”.
Người mặc đồ đen đưa một bình sứ màu trắng ra.
Trần Phong cũng trực tiếp nhận lấy, anh ngửi một lúc, mùi hơi gay mũi, nhưng vẫn không nghi ngờ gì mà đổ một viên bên trong ra uống.
Vì đúng là không có gì để nói, cứ như món ăn ôi thiu, nhưng hiệu quả cũng rõ rệt.
Ngửi mùi này, Trần Phong có thể cảm nhận được xung quanh.
Chắc không lâu nữa anh có thể đứng dậy rồi.
“Rốt cuộc là thuốc độc gì thế, thế mà có thể khiến tông sư bị ngất xỉu?”, Trần Phong tò mò hỏi.
Người mặc đồ đen đáp: “Thiên Cơ Tán, phương thuốc độc môn của nhà họ Đường ở Tây Nam. Hòa thượng cũng là cướp được một chút từ một người trong họ đi ngang qua phía Bắc sa mạc, nhưng không ngờ lại dùng cho hai người. Chỉ có điều tôi không ngờ, cô ấy lại chống đỡ được bằng chính sức mình”.
Người mặc đồ đen nhìn bóng lưng Thanh Chi.
Lúc ấy thấy Thanh Chi thoát khỏi trói buộc, cũng khiến Trần Phong vô cùng kinh ngạc, nhưng như Thanh Chi tự nói, cô ấy là tông sư mà.
“Dù gì cũng là tông sư”.
Người mặc đồ đen cũng gật đầu.
Khi mấy người định rời khỏi đây, Trần Phong lại hỏi: “À, anh với gã kia có thù oán sao? Hơn nữa tại sao anh cứ gọi anh ta là hòa thượng, đó là tên của anh ta sao?”.
Người mặc đồ đen đi bên cạnh Trần Phong lại hơi im lặng, có lẽ là hỏi đến việc gì đó mà anh ta không muốn nhắc tới, thậm chí vô ý nhìn Thanh Chi ở phía trước một cái.
Trần Phong vội nói: “Anh có thể không cần trả lời, tôi chỉ tò mò thôi”.
Nhưng người mặc đồ đen đã thong thả nói: “Tôi có thù oán với anh ta, hơn nữa còn là mối thù sâu đậm, nếu không phải mạng tôi lớn thì có lẽ 13 năm trước tôi đã chết rồi. Nhưng ông trời có mắt để tôi có thể tận mắt thấy anh ta bị giết hôm nay”.
Mặc dù không nhìn thấy biểu cảm dưới chiếc mặt nạ, nhưng Trần Phong vẫn có thể biết được anh đang cười qua khóe mắt của anh ta, đã báo được thù, đúng là có thể cười.
“Anh ta ngang ngược như vậy, chẳng lẽ hoang mạc không có ai trừng trị anh ta, mấy môn phái chính đạo ở đây chẳng lẽ không có môn phái nào biết sao?”.
Trần Phong bất giác lại nhớ lại sự tàn nhẫn của Tiết Bình, anh bực tức nói.
Nhưng người mặc đồ đen giải thích rằng: “Hoang mạc vốn là nơi hoang vu, những danh môn chính phái kia sao có thể đến đây chịu khổ, bọn họ muốn trốn trong cảnh trụy lạc tận hưởng cuộc đời hơn, coi như là an ủi việc tập võ vất vả của bọn họ. Còn về anh ta… hừ”.