Mục lục
Đỉnh cấp rể quý – Trần Phong (Trần Dật Thần) – Truyện full tác giả: Lư Lai Phật Tổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ồ, là như thế này à.”

Sau khi trọng tài giải thích xong, những người đang xem cũng bừng tỉnh đại ngộ, oán khí trong lòng cũng hơi tiêu tán.

Ngược lại là trong lòng của mọi người rất đồng ý với cách làm của Trần Dật Thần, không chỉ có khán giả mà còn có đông đảo võ giả.

Rõ ràng là Trần Dật Thần có ưu thế tuyệt đối nhưng mà lại không bộc lộ ra, mà chờ đối phương thi triển hết toàn bộ thực lực của mình, làm như thế này cũng có thể cho đối thủ đủ thể diện. So với sự tuyệt tình của William, sự nhục nhã đối với tuyển thủ của Arthur, cách làm của Trần Dật Thần làm cho mọi người cảm thấy ấm áp trong lòng.

Đây mới là phong phạm của người đứng đầu, cho dù không có thực lực tông sư nhưng mà lại có khí độ của tông sư.

Nhưng mà người với người luôn không giống nhau, suy nghĩ của mỗi người cũng khác nhau.

“Hừ, nào có đơn giản như vậy, sở dĩ cậu ta không ra tay chắc là do cậu ta sợ bại lộ thực lực chân chính của mình.”

“Đúng vậy, có lẽ là vì muốn chuẩn bị cho cuộc thi đấu tiếp theo.”

Ở phía trên có một vài người âm thầm phân tích chuyện này.

Mà lúc khán giả vẫn còn đang phân tích, Fedido lại chắp tay với Trần Dật Thần một lần nữa, sau đó hai người cùng nhau rời khỏi võ đài.

Từ một phương diện nào đó của trận đấu này mà nói cũng có thể xem như là độc nhất vô nhị, cả hai người cũng đều vô cùng vui vẻ.

Sau khi hai người bước xuống võ đài, buổi luận võ kết thúc, cuộc thi đấu ngày hôm nay cũng đã có một kết thúc.

Cuộc tranh tài ngày hôm nay phải nói là vô cùng đặc sắc, William dựa vào thủ đoạn máu me của mình chèn ép đối thủ, khiến cho đối thủ đối chiếu với anh ta vẫn còn chưa bắt đầu mà đã cảm thấy nản chí.

Arthur cũng không tệ, lấy khí thế để chèn ép đối thủ làm cho đối thủ nhận thua, có thể nói là mười sáu vị võ giả tranh tài đều có điểm đặc sắc riêng.

Về phần hành vi của Trần Dật Thần vẫn được phần lớn người đồng ý, cũng có một con số nhỏ luôn so sánh khịt mũi coi thường.

Hiển nhiên Lý Xương Hy, Hồng Dịch, Đông Thần nằm trong con số ít này.

“Hừ, đúng là không biết chết sống mà, chỉ dựa vào bề ngoài mà lại có thể khẳng định thực lực của Trần Dật Thần, đến lúc đó chắc chắn sẽ phải hối hận!”

“Không sai, chờ đến lúc bọn họ chân chính đối đầu với Trần Dật Thần, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.”

Lúc này, Cơ Uẩn nhà họ Cơ và Tam Giới của phật môn trong khu vực khán đài nghe thấy mấy lời nghị luận của một vài người đối với Trần Dật Thần, trong lòng không khỏi thầm mắng một tiếng.

Thời gian từ từ trôi qua, ngày hôm sau lại đến, thực tế thì cuộc tranh tài ngày hôm nay cũng không có gì quá khác biệt so với ngày đầu tiên, về phương diện thực lực thì mười sáu vị cường giả vẫn có thể chèn ép như cũ.

Có một trận tranh tài của William và tuyển thủ châu Phi, cuộc tranh tài còn chưa bắt đầu thì tuyển thủ châu Phi đã không ngừng run rẩy, dù sao thì cảnh tượng máu me ngày hôm qua vẫn còn đang ở đó, anh ta đã hạ quyết tâm đến lúc bắt đầu cuộc tranh tài thì liền nhận thua, nhưng mà hiển nhiên William đã nhìn ra suy nghĩ của anh ta, cuộc đấu vừa mới bắt đầu thì anh ta liền muốn giết chết đối phương, căn bản không cho đối phương có cơ hội mở miệng nhận thua.

Lần này, sự tàn nhẫn và thủ đoạn máu me của William đã hoàn toàn làm không ít tuyển thủ chưa dự thi nhìn thấy khuôn mặt của William thì đã không còn ý chí.

Xem ra làm đối thủ của William, ngoại trừ chết thì không còn con đường nào khác.

So sánh giữa sự máu me của William cùng với sự mạnh mẽ của Arthur, Dunney vẫn có thái độ vui lòng như cũ, mỗi lần đến lượt anh ta ra sân, anh ta liền áp chế thực lực giống như đối phương, sau đó nhẹ nhàng đánh một trận, có thể nói là chơi đủ nghiền.

Trong trận đấu thứ hai, Cơ Uẩn biểu hiện vô cùng hung mãnh, trận đầu anh ta đã bị bại dưới tay Dunney, trận này vừa mới bắt đầu anh ta liền dùng lôi đình chi thế đánh cho đối thủ một trận kinh hoàng, xem như cứu vớt lại chút thể diện, đồng thời cũng trút bỏ tâm trạng bực bội.

Mà Thiên Ưng lại giành phần thắng trong cuộc chiến rất bình tỉnh, chỉ có điều là trong trận chiến tiếp theo anh ta phải tiến hành quyết đấu với Bakago, tranh giành vị trí thắng cuộc của nhóm năm.

Trong mười sáu nhóm, người xem nhất trí cho rằng cuộc tranh tài của nhóm mười lăm tương đối đặc sắc, ngày hôm qua Hồng Dịch trực tiếp đánh bại cường giả của nhóm này, trực tiếp thay thế tên của anh ta.

Mà Tam Giới lại là một thiên tài võ học khác đại chiến mấy trăm hiệp, bất phân thắng bại, trận chiến ở giữa Tam Giới đã thắng cũng chẳng hề nhẹ nhõm.

Hồng Dịch của nhóm mười lăm vô cùng cường thế, bình thường chỉ dùng có mười chiêu liền có thể nhẹ nhàng đánh bại đối thủ.

Tam Giới trải qua một phen khổ chiến, đánh bại cường giả của cả nhóm, cũng tạo nên chút ý kiến trái chiều trong lòng khán giả.

“Trời đất ơi, dù sao thì anh ta cũng là một trong mười sáu cường giả mà, sao lại thất bại triệt để thế này.”

“Ngày hôm qua Trần Dật Thần nước H cũng không lộ ra thực lực, không biết là ngày hôm nay sẽ như thế nào, đám người có chút chờ mong cuộc thi đấu của Trần Dật Thần đó.”

Đầu tiên là khán giả oán trách trình độ của cường giả, sau đó lại âm thầm phân tích cuộc thi đấu của Trần Dật Thần.

“Nếu như tôi đánh bại Trần Dật Thần, hoặc là không cẩn thận giết chết anh ta, Ron, cậu có tức giận không?”

Lý Xương Hy nhà họ Lý đến từ Cao Ly đứng dậy cười nói với Ron ở bên cạnh.

Xem ra phán đoán của Trần Dật Thần không sai, mối quan hệ của gia tộc Lý Xương Hy ở Cao Ly với gia tộc Chelfer cũng không tệ.

Chính vì vậy, trên thực tế Lý Xương Hy và Ron đã quen biết với nhau từ nhỏ đến lớn, bọn họ đã hẹn nhau hàng năm sẽ luyện võ một lần, đi chung trên con đường nghiên cứu thảo luận võ học, mối quan hệ vô cùng tốt.

Chỉ có điều là trong cuộc thi Lý Xương Hy thua hơi nhiều, có lẽ là bởi vì ngày hôm nay anh ta cố ý thua với Ron.

“Lý, chắc là cậu cũng biết thực lực của người bạn này của tôi, nếu như cậu thật sự đánh bại cậu ta thì nhớ cho cậu ta chút hi vọng sống sót, để tôi tự tay giết chết cậu ta, cho cậu ta biết lúc trước từ chối liên hợp với gia tộc Chelfer là một chuyện ngu xuẩn đến nhường nào, tôi chỉ muốn cho cậu ta phải hối hận.”

Ron cũng đã được tiêm gen dược vật, anh ta thay đổi vô cùng rõ ràng, gen dược vật có thể khiến cho thực lực của con người tăng lên một phần lớn chỉ trong một cái chớp mắt, hơn nữa còn có thể phát huy thực lực trong một thời gian dài.

“Không sai, cái thứ tự cho mình là đúng cũng dám từ chối liên hợp với gia tộc Chelfer, không có đầu óc không biết sợ.”

“Cậu cứ yên tâm đi, tôi sẽ không giết chết cậu ta đâu, tôi sẽ nhất định mang cậu ta tới cho cậu.” Trong lời nói của Lý Xương Hy tràn đầy tự tin, dường như là Trần Dật Thần đã trở thành bại tướng dưới tay anh ta.

Sau đó, Lý Xương Hy rời khỏi khán đài và đi sang khu vực nghỉ ngơi của các tuyển thủ.

Lúc này, Trần Dật Thần cũng đang đi về phía khu vực nghỉ ngơi, trùng hợp là anh với Hồng Dịch lại đúng lúc gặp nhau.

“Hừ.”

Sau khi Hồng Dịch nhìn thấy Trần Dật Thần, đầu tiên là ngây ra một lúc rồi sau đó ánh mắt lạnh lẽo, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Trần Dật Thần tràn ngập sát khí.

Có điều là Trần Dật Thần cũng không thèm phản ứng lại anh ta, ngược lại còn không thèm quan tâm sự tồn tại của anh ta.

Hành động này của Trần Dật Thần làm Hồng Dịch thay đổi sắc mặt, dứt khoát đi thẳng đến trước mặt của Trần Dật Thần, lạnh giọng nói: “Giả vờ cái gì mà giả vờ, tao hi vọng là mày cố gắng đừng chết trong tay của người khác, tốt nhất là phải gặp tao, tao sẽ đích thân giết chết mày.”

“Ha ha ha.” Nghe thấy lời nói của Hồng Dịch, Trần Dật Thần nhịn không được mà cười thành tiếng: “Tao muốn biết là cái tên phế vật như mày lấy tự tin từ đâu ra, chẳng lẽ là bởi vì cái được gọi là gen dược vật à?”

Trần Dật Thần hơi không hiểu, nếu như Arthur hoặc là William nói như vậy thì anh có thể hiểu được, còn đối với loại vô dụng như Hồng Dịch, Lý Xương Hy và Đông Thần, thật sự không biết là bọn họ lấy tự tin từ đâu ra.

“Ha, giết mày dễ như trở bàn tay.”

Hồng Dịch cười lạnh nói, Trần Dật Thần đoán không sai, anh ta cùng với Đông Thần hoặc là Lý Xương Hy cũng đều đã tiêm loại gen dược vật, chính là bởi vì như thế cho nên mới có thể để bọn họ cuồng vọng không đặt Trần Dật Thần vào trong mắt.

Nhiều lời với loại người này cũng vô ích, Trần Dật Thần lười biếng phải phí miệng lưỡi, dứt khoát trực tiếp rời đi.

Ron thấy Trần Dật Thần đi lướt qua bên cạnh anh ta, trong lòng của anh ta khẽ động, suy nghĩ một lát rồi vẫn nhịn xuống không ra tay với Trần Dật Thần, phải biết là nếu như anh ta ra tay, có thể không giết chết Trần Dật Thần thì không nói, anh ta còn sẽ bị tổ chức giới võ đạo trừng phạt trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK