Nhưng học võ vốn chỉ cần có thể tự bảo vệ mình là được, danh hiệu Vua Đông Bắc của ông ta vẫn phải nói từ việc ông ta gần như kiểm soát mạch kinh tế của cả Đông Bắc.
Từ tài nguyên đến cuộc sống, từ giáo dục đến khoa học công nghệ, trong mọi mặt, trong cấu trúc ngành nghề của Đông Bắc chưa từng không thấy bóng dáng của Giả Vạn Hào.
Cùng với việc hết thời của thời đại tư bản công nghiệp mở rộng, Giả Vạn Hào bắt đầu tích cực tìm kiếm tương lai của tư bản tài chính hơn, không tới mười năm, tài sản đã sắp vinh dự là người giàu nhất Châu Á.
Tiền của ông ta ở thị trường cổ phiếu, nhà đất, tóm lại chỉ cần là chỗ có thể đẻ ra tiền, thì ông ta đều sẽ thử.
Cho nên dù lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhưng trải qua hai, ba mươi năm sương gió, ông ta đã tạo ra đế quốc của riêng mình.
Thậm chí ở Đông Bắc, ông ta còn là “vua” chân chính.
Nhưng dù đã đến địa vị cao như vậy, nhưng ông ta vẫn rất khiêm tốn, ít nhất ông ta chỉ phát triển ở Đông Bắc, chưa từng nghĩ sẽ vươn tay đến Quan Trung.
Vì ông ta biết thế giới này luôn là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, núi cao còn có núi cao hơn.
Nhưng lại có người không nghĩ vậy, Giả Đông có lẽ là một trong số đó, nhưng lại không phải người duy nhất.
Giả Vạn Hào có người em họ, tên là Giả Vạn Liệt, giờ cũng quản lý lượng lớn tài sản của nhà họ Giả, một người làm quan cả họ được nhờ, Giả Vạn Liệt không cần có trí tuệ đặc biệt gì, ông ta đã có thể có của cải mà người khác cả đời cũng không có được.
Nhưng ông ta lại hơi không hài lòng.
Trong từ đường ở quê nhà họ Giả.
Người nhà họ Giả vừa cúng bái tổ tiên xong thì đều tự tản ra, Giả Đông bị người chú họ này của anh ta gọi lại.
Hai người đi tới một góc, Giả Vạn Liệt nói: “Nghe nói thời gian trước cháu đi Yên Kinh, có thu hoạch gì không?”.
Giả Đông nhìn Giả Vạn Hào một cái đầy khó hiểu, anh ta không biết tại sao người chú họ này lại biết được hành tung của mình, nhưng vẫn thành thật đáp: “Chỉ quen mấy người bạn thôi”.
“Công tử nhà họ Trần?”, Giả Đông càng kinh ngạc hơn, sao đến cả việc là ai mà cũng biết được.
“Chú đã biết rồi còn hỏi cháu làm gì?”.
Giả Vạn Liệt cười nói: “Chú cũng không muốn giám sát cháu, chỉ có điều có một số việc không nói được bên bố cháu, nhưng không ngờ cháu lại có lòng, cho nên chú bèn chú ý hơn chút”.
“Ý chú là?”.
“Đương nhiên là mở rộng thực lực của nhà họ Giả hơn nữa, Đông Bắc dù sao cũng chỉ là một khu vực ở đất liền, không men theo biển, còn chẳng nhìn được hết thế giới”.
Giả Đông hiểu ý nói: “Vẫn là chú bắt kịp thời đại, thời đại này giống đạo lý không tiến thì sẽ lùi gì đó, cứ giữ mãi ngành nghề ngày xưa, sớm muộn gì cũng có ngày bị người khác nuốt chửng”.
Giả Vạn Liệt đang định nói gì đó thì có người lại gần, Giả Vạn Liệt chỉ đành dừng lại, ông ta nói với Giả Đông.
“Về rồi chú nói chi tiết với cháu sau, tiện thể giới thiệu cho cháu mấy người bạn làm quen”.
Mà mấy người bạn này có cả người thiếu niên và thanh niên kia.
Trong căn phòng lớn nhất của khách sạn sang trọng bậc nhất Đông Bắc, Giả Vạn Liệt đang cầm ly rượu, mời rượu bảy, tám người xung quanh và nói: “Hôm nay mọi người có thể nể mặt Giả Vạn Liệt tôi, tôi cũng vô cùng vui mừng, tôi mời mọi người một ly”.
Ông ta uống xong, những người khác cũng ngay lập tức nâng ly rượu lên uống.
Mà người có thể ngồi ở đây đều không phải người bình thường, đều là người mà Giả Vạn Liệt vô cùng coi trọng, trong bọn họ có người làm chức to, có người là gia tộc võ đạo, có trùm kinh tế, nhưng dù là ai thì đều là nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực của họ.
Nhưng có một người ngoại lệ, đó chính là Giả Đông – cậu chủ của nhà họ Giả đang ngồi cạnh ông ta.
Trong bảy, tám người này, thiếu niên và thanh niên trông có vẻ lai lịch nhỏ nhất, cho nên cũng ngồi ở vị trí phía sau, cách bọn Giả Đông xa nhất.
Nhưng đợi đến khi qua ba tuần rượu, Giả Vạn Liệt lại đích thân kéo Giả Đông đến trước mặt cặp anh em này.
“Tiểu Đông, cháu quen hai anh em này không?”.
Giả Đông đương nhiên không quen rồi, chỉ lắc đầu.
Giả Vạn Liệt cười nói: “Vậy thì tiếc cho cháu quá, ở Đông Bắc nếu không biết hai thiếu niên tài giỏi phái Thiên Sơn này thì đúng là thiếu bao thú vui cuộc đời”.
Giả Đông nghi ngờ, nhưng đã là chú mình giới thiệu thì anh ta cũng sẽ không coi thường, vẫn khách sáo giới thiệu: “Tôi là Giả Đông, không biết hai vị anh em này xưng hô thế nào nhỉ?”.
Hai thanh niên đương nhiên nhận ra Giả Đông chính là người cứu người ở quán bar hôm trước, nhưng thấy Giả Đông không nhận ra bọn họ, bèn tự giới thiệu.
“Nhiếp Thần”.
“Nhiếp Chính”.
Giả Đông bèn đáp lễ lại từng người, lúc này Giả Vạn Liệt lại giới thiệu: “Mặc dù cháu học võ, nhưng nếu thực sự nói đến phái Thiên Sơn, thì chú dám khẳng định cháu chắc chắn vẫn chưa quen thuộc”.
Giả Đông lễ phép nói: “Mong chú chỉ bảo thêm, chẳng lẽ phái Thiên Sơn này còn có gì đặc biệt?”.
“Tông sư trong thiên hạ được mấy người, có lẽ cũng không được mười đầu ngón tay, nhưng cháu biết chỉ riêng phái Thiên Sơn này hiện có hai tông sư, chính là việc chưa bao giờ có trong giới võ đạo. Song không chỉ vậy, nếu chỉ có hai tông sư tọa trấn, cũng có thể coi như là môn phái hạng nhất rồi, nhưng nhìn bên dưới phái Thiên Sơn, cũng là nhân tài đông đảo, cao thủ như mây, hai anh em trước mặt cháu mặc dù trẻ hơn cháu nhiều, nhưng tài nghệ thì đều hơn xa cháu”.
Nghe thấy Giả Vạn Liệt khen ngợi phái Thiên Sơn, hai anh em Nhiếp Thần, Nhiếp Chính đều cảm thấy nở mày nở mặt, dù sao đây cũng là lần đầu được nghe nghe khác khen ngợi môn phái của mình ở ngoài.
Giả Đông vội vàng hỏi: “Thực sự không ngờ lại giỏi vậy, có thể mạo muội hỏi một câu tu vi của hai người không?”.
Việc này đúng là hơi đường đột, nhưng Nhiếp Chính lại hiếm khi được thể hiện, cũng ngay lập tức đáp: “Anh trai đã đến đỉnh cao hóa kình, tôi cũng đến giai đoạn cuối hóa kình rồi”.
Giả Đông kinh ngạc nhìn cặp anh em này.
Mà anh ta đương nhiên kinh ngạc có lý do, hai người đều không lớn tuổi lắm, người trông lớn chút chẳng qua mới khoảng 20 tuổi, người nhỏ hơn thì đến cả xương cốt vẫn chưa đủ trưởng thành.
Nhưng cảnh giới võ học lại cao siêu hơn nhiều người tu luyện vất vả nhiều năm.
Thể chất của người với người quả thực không thể vơ đũa cả nắm.
Chỉ có điều sự thiên vị của ông trời không khiến Giả Đông ghen tị gì hết.
Anh ta vẫn giữ dáng vẻ phải có của con Vua Đông Bắc.
Nhưng việc này không phải do phẩm hạnh của anh ta, mà là anh ta nghĩ đến một khả năng.
“Tôi thực sự là kiến thức nông cạn quá, Đông Bắc có nhân tài võ học thế này, mà tôi lại chẳng kết bạn, thực sự là một việc đáng tiếc. Nếu tôi có thể quen biết hai người sớm hơn, có lẽ chúng ta cũng sẽ không… ôi, thôi vậy, hôm nay vui vẻ, tôi cũng không thể nói mấy lời làm mất hứng”.
Nhưng đã nói được một nửa rồi, làm người ta tò mò thực sự là khiến người ta khó chịu, Nhiếp Thần đương nhiên tò mò hỏi dồn: “Anh Giả Đông gặp phải việc gì sao? Sao lại mặt ủ mày chau vậy?”.
Giả Đông vẫn xua tay nói: “Toàn mấy việc mất hứng, không nói cũng được, không nói cũng được”.