Mục lục
Đỉnh cấp rể quý – Trần Phong (Trần Dật Thần) – Truyện full tác giả: Lư Lai Phật Tổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỉnh Cấp Rể Quý CHƯƠNG 160: CẬU TRẦN, MỜI NGÀI VÀO

Bây giờ Trần Dật Thần lại nói, anh mua một căn biệt thự ở núi Ngọc Tuyền.

Mặc dù Trần Dật Thần quả thật có tài lực đó, nhưng đây không phải là vấn đề tiền hay không tiền.

Bởi vì có thể vào ở khu biệt thự núi Ngọc Tuyền, đều là người nổi tiếng, để bọn họ dọn nhà mình ra ngoài, bán cho người khác, bọn họ ai đồng ý chứ?

“Cậu nhóc, tôi không có thời gian ở đây làm loạn với cậu, nhanh xuống xe đi, tôi còn phải đón khách khác.” Lái xe trung niên không kiên nhẫn nói, ông ta cũng muốn lát nữa lên núi lại bị bảo vệ đuổi xuống.

“Ông xã, chúng ta xuống xe đi.” Hạ Nhược Y có chút bất đắc dĩ nhìn Trần Dật Thần, lái xe trung niên sống chết không đi, cô cũng không còn cách nào.

Trần Dật Thần lắc đầu, anh xuống xe thì không sao, nhưng Hạ Nhược Y lại không được, dù sao vừa bị thương không mấy hôm, vẫn không thể vận động kịch liệt được.

“Sư phụ, thế này đi, ông đưa tôi đến đỉnh núi, tôi trả nhiều hơn triệu rưỡi.” Trần Dật Thần nói, người ta nói, có tiền có thể xui ma khiến quỷ, anh cũng không tin, lái xe trung niên này lại từ chối tiền.

“Cậu nói thật?” Quả nhiên, vừa nghe Trần Dật Thần cho thêm triệu rưỡi, con mắt lái xe trung niên lập tức sáng lên, ông ta chạy thuê, một ngày nhiều nhất năm sáu trăm ngàn, Trần Dật Thần một lúc đã cho triệu rưỡi, bằng hai ngày tiền lương của ông ta, không thể không rung động.

Trần Dật Thần cũng không nói gì, trực tiếp rút mấy tờ tiền từ trong ví ra bỏ trước mặt tài xế trung niên.

Vẻ mặt lái xe trung niên vui vẻ, vội vàng nhận lấy tiền của Trần Dật Thần.

“Được, cậu trai, tôi sẽ đưa cậu lên núi.” Lái xe trung niên vui vẻ ra mặt, tiền cầm trong tay, ông ta an tâm hơn nhiều.

“Nhưng mà cậu trai, tôi cũng nói trước, lát nữa đến giữa sườn núi, bảo vệ người ta nếu không cho chúng ta vào, vậy triệu rưỡi này của cậu, tôi cũng sẽ không trả lại.” Giống như sợ Trần Dật Thần đổi ý, lái xe trung niên thêm phần bảo đảm.

Trần Dật Thần cười nhạt một tiếng: “Sư phụ, ông cứ lái xe, bảo vệ tôi sẽ lo.”

“Được rồi, vợ chồng son hai người ngồi vững vào.”

Rất nhanh, xe taxi đã lái đến giữa sườn núi, vượt qua ngoài dự đoán của lái xe trung niên là, bảo vệ ở đây không ngăn xe của ông ta lại.

Điều này làm lái xe trung niên không khỏi thở nhẹ ra, thì ra núi Ngọc Tuyền trong truyền thuyết, canh phòng cũng không sâm nghiêm như vậy.

Kỳ thật lái xe trung niên không biết, nơi chính thức canh phòng sâm nghiêm ở núi Ngọc Tuyền chỉ có một, đó là khu biệt thự ở đỉnh núi.

Khu biệt thự thật sự mười bước một đồn, năm bước một trạm.

Lần trước lúc Trần Dật Thần đến, vừa đến đỉnh núi, đã bị một đám bảo vệ ngăn lại, nếu không phải sau đó Thẩm Kình Thiên xuất hiện, Trần Dật Thần căn bản không vào được.

Mấy phút sau, xe taxi lái đến đỉnh núi.

Xa xa, lái xe trung niên đã nhìn thấy một đoàn bảo vệ mặc đồng phù màu đen.

“Cậu trai, cậu xuống ở đây đi.” Trong lòng lái xe trung niên có chút bỡ ngỡ, những người bảo vệ này, nguyên một đoàn nhìn đều là cao to lực lưỡng, nếu lát nữa ngăn ông ta lại thì làm sao?

“Sư phụ, đã đến đỉnh núi rồi, ông cứ tiếp tục lái vào trong đi.” Trần Dật Thần có chút bất đắc dĩ, biệt thự của anh, ở góc trong cùng nhất, cách chỗ này còn một đoạn đường nữa.

“Cậu nhóc, không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, đây là lãnh địa tư nhân, người ta không cho vào. Hơn nữa ở đây tổng cộng có mười gia đình, xe và người ra vào, những người bảo vệ này đều biết, tôi lái xe taxi, lại chở hai người, cậu có thể để ba người chúng ta vào mới là lạ..” Lái xe trung niên đầy lý lẽ hùng hồn nói.

“Sư phụ, không phải tôi đã nói rồi sao, tôi mua biệt thự trong này, những người bảo vệ kia đều biết tôi.” Trần Dật Thần thở dài, vì sao lái xe trung niên này cứ chết sống không chịu tin mình chứ. .

“Cậu nhóc, lúc này đã là lúc nào rồi, cậu đừng nói đùa nữa, cậu biết một mét vuông biệt thự trong này bao nhiêu tiền không?”

“1 tỷ rưỡi! Cho dù cậu bán mình cũng không bán được nhiều tiền như vậy.” Lái xe trung niên hừ một tiếng, nếu không phải nhìn vào 1 triệu rưỡi Trần Dật Thần cho ông ta, ông ta thậm chí muốn mắng Trần Dật Thần một trận.

“Sư phụ, như vậy, ông cứ tiếp tục lái vào trong, nếu những người bảo vệ kia dám ngăn ông lại, tôi sẽ cho ông thêm 1 triệu rưỡi.” Trần Dật Thần cười ha ha nói, vẫn là câu nói kia, có tiền có thể xui mà khiến quỷ, hôm nay anh lại càng muốn để cho lái xe trung niên này lái xe taxi vào trong khu biệt thự.

“Thật sự?” Tâm lái xe trung niên lại ngứa lên

Loại người ngốc như Trần Dật Thần này, một năm ông ta cũng không gặp mấy lần, hôm nay vất vả đụng phải, nhất định phải làm thịt sạch sẽ.

“Thật.” Trần Dật Thần cười nhạt một tiếng, nói.

“Được tôi lái.” Lái xe trung niên cắn răng, cũng quyết tâm lên, mấy người bảo vệ thôi có gì phải sợ, cùng lắm thì bị bọn họ đánh một trận, hơn nữa, dù là muốn đánh, cũng là Trần Dật Thần bị đánh trước, ông ta sợ cái gì..

Sau đó, lái xe trung niên mạnh mẽ kéo cần ga, xe taxi giống như một con mãnh thú thoát khỏi giam cầm, vọt đến cửa chính khu biệt thự.

Không chút bất ngờ, mấy người bảo vệ như gặp địch, đều móc côn điện cao thế bên hông ra, thét ra lệnh đỗ xe.

Lái xe trung niên lại đạp phanh xe, xe taxi lập tức dừng lại.

Mấy người bảo vệ vẻ mặt bất thiện đi đến, từ lúc biệt thự núi Ngọc Tuyền xây xong đến nay, còn chưa có xe taxi nào dám đến.

Cửa sổ xe hạ xuống, người bảo vệ cầm đầu lạnh giong hỏi: “Ai cho ông lái xe lên đỉnh núi?”

Vẻ mặt lái xe trung niên đau khổ, tên nhóc thối này, này thật sự hại thảm ông đây rồi, lái xe trung niên chuẩn bị mở miệng giải thích, lúc này, chỗ ngồi phía sau truyền đến một giọng nói nhàn nhạt.

“Là tôi.”

Bảo vệ cầm đầu theo tiếng nhìn lại, lập tức nhìn thấy Trần Dật Thần mặt lạnh.

Bảo vệ cầm đầu lập tức trợn tròn mắt, hóa đá tại chỗ sao lại là cậu Trần? !

Đối với Trần Dật Thần, tất cả bảo vệ ở đây đều có ấn tượng cực kỳ sâu đậm, dù sao đội trưởng đội bảo vệ ở đây, Vương Đại Hải, cũng là vì bất kính với Trần Dật Thần, mới bị Thẩm Kình Thiên đuổi đi.

Cho nên dù Trần Dật Thần rất ít đến khu biệt thụ, nhưng những bảo vệ này đều nhớ rõ dáng vẻ của Trần Dật Thần, sợ có một ngày, phạm sai lầm giống như Vương Đại Hải.

“Tôi có thể vào không?” Trần Dật Thần nhàn nhạt mở miệng.

“Có thể có thể, cậu Trần, mời cậu vào.”Sau khi phản ứng lại, bảo vệ cầm đầu vội vàng mở miệng, thái độ cũng vô cùng cung kính.

Cậu Trần?

Nghe thấy xưng hô này, trên đầu lái xe trung niên lại tỏa ra một lớp mồ hôi lạnh, vì sao người bảo vệ này, lại gọi cậu trai trẻ này là cậu Trần

Chẳng lẽ, cậu trai trẻ này, thật sự có một căn trong này?

Lái xe trung niên lập tức không bình tĩnh.

“Cái kia, người anh em, cậu thật sự ở đây?” Lái xe trung niên xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu, hỏi.

Trần Dật Thần cười cười, nói: “Lúc trước hình như tôi nói không chỉ một lần.”

“Ách…” Lái xe trung niên ngượng ngùng người, không biết nói gì cho phải, đại ca, anh là người ở khu biệt thự Ngọc Tuyền, vì sao còn phải gọi xe taxi, bản thân anh không thể thuê một người tài xế sao?

Qua cửa ải bảo vệ ở cửa ra vào này, đường phía sau, xe taxi đi không chút trở ngại.

Ba phút sau, xe taxi dừng trước một căn biệt thự trang nhã, tráng lệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK