Mục lục
Người vợ câm của Tiêu tổng - Dư Kiều (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là lần đầu tiên Dư Văn Xương thấy bà ta mang bộ dạng như vậy, không khỏi nhíu mày: “Được rồi, tôi nói tôi sẽ làm, bà cứ yên tâm”.

Dư Văn Xương ở lại bệnh viện một đêm, lúc này đã mệt mỏi rã rời, quả thực cũng lười đi dỗ dành Triệu Như, nói hai câu lấy lệ, qua loa viện cớ đi tìm viện trưởng sau đó rời khỏi phòng bệnh.

Triệu Như thấy ông ta không kịp đợi con gái tỉnh lại mà đã vội vã chạy đi thì không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

Con gái ruột ông ta còn đối xử như vậy, huống chi là người vợ già nua xấu xí này.

Không cần biết ra sao, lần này, bà ta nhất định sẽ không để sự việc vượt ra ngoài tầm kiểm soát.

Bà ta có thể chấp nhận để Dư Kiều sinh con hộ Tiêu Tiêu, nhưng vào ngày đứa trẻ hạ sinh, Dư Kiều bắt buộc phải chết, bao gồm cả Tô Tẩm…

Triệu Như có vẻ đã trở nên điên cuồng, không ngừng nghiến răng thật chặt, bà ta nhất định khiến Tô Tẩm không được chết yên ổn, chết không chỗ chôn.

Cả đời này Triệu Như cũng không thể quên, khi bà ta cùng Tiêu Tiêu còn sống trong căn nhà trọ sơ sài không thấy ánh sáng mặt trời thì Tô Tẩm lại đang làm một bà Dư cao sang quyền quý.

Bà ta càng không thể quên, Dư Văn Xương lén lút tới phòng trọ gặp bà ta và Tiêu Tiêu, đến qua đêm cũng không dám, thế nhưng trong nháy mắt, bà ta lại thấy trên tivi cảnh Dư Văn Xương cẩn thận đỡ Tô Tẩm xuống xe, còn ân cần xách túi cho con ả, chăm sóc từng li từng tí.

Khi phóng viên truyền thông phỏng vấn, Dư Văn Xương dùng vẻ mặt dịu dàng kể lại câu chuyện tình yêu của họ từ lúc yêu cho đến khi làm đám cưới, còn Tô Tẩm nhìn Dư Văn Xương ngọt ngào e thẹn.

Nhìn hai người đó đằm thắm và đẹp đôi biết bao, nhưng nào có ai biết, bà ta quen biết Dư Văn Xương trước cả Tô Tẩm, bà ta còn sinh ra đứa con của Dư Văn Xương trước Tô Tẩm, hai người bọn họ mới là một cặp tâm đầu ý hợp.

Con khốn Tô Tẩm, thứ chen chân, dù có đem xác ném cho chó ăn cũng xứng đáng!

“Tiêu Tiêu…”

Triệu Như run rẩy nhẹ vuốt ve gò má nhợt nhạt của Dư Tiêu Tiêu: “Dù thế nào mẹ cũng sẽ không để con phải chịu khổ nữa, mẹ muốn nhìn con trở thành bà Tiêu tôn quý, để tất cả đám con gái ngoài kia đều phải nhìn con bằng ánh mắt ngưỡng mộ, khiến chúng đố kị với con, nhất là hai người đàn bà khốn kiếp đó…”

Ngày Dư Tiêu Tiêu xuất viện, Tiêu Định Bân đích thân tới đón cô ta về nhà họ Tiêu, ngay cả ông lão Tiêu cũng cử trợ lý riêng sang đó.

Dư Văn Xương mặt mày rạng rỡ, ngay đến Triệu Như cũng thấy vui ra mặt.

“Định Bân à, lần này Tiêu Tiêu bị thương không nhẹ, người làm mẹ như bác cũng rất lo lắng…”

Triệu Như lôi kéo tay Tiêu Định Bân, vừa nói nước mắt vừa chực trào.

“Bác gái, cháu đã biết, bác yên tâm, về sau cháu sẽ chăm sóc Tiêu Tiêu thật tốt”. Tiêu Định Bân trước giờ ít nói, nếu anh đã nói như vậy, thì nhất định sẽ giữ lời, Triệu Như cũng an tâm không ít.

Triệu Như vỗ tay anh: “Tiêu Tiêu ở cùng cháu, bác đương nhiên là yên tâm, bác rất đau lòng cho con bé, nếu cháu không phiền, bác muốn để vài người giúp việc đã chăm sóc Tiêu Tiêu từ bé cùng qua bên đó, tất cả tiền lương và chi phí ăn uống, quần áo bác sẽ trả…”

Tiêu Định Bân vốn không quá quen với việc tiếp xúc gần gũi với người khác, anh kín đáo rút tay về, trợ lí của anh - Khương Viên vội vàng đứng lên trước cười nói: “Bà Dư, bà khách sáo rồi, cô Dư là ân nhân của cậu Tiêu nhà chúng tôi, cũng là ân nhân của nhà họ Tiêu chúng tôi mà!”

Triệu Như nghe xong mỉm cười: “Gì mà ân nhân với không phải ân nhân, đây là duyên phận của hai đứa nhỏ, nếu không sao cứ nhất thiết phải dùng máu của Tiêu Tiêu mới cứu được Định Bân chứ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK