Tiêu Dự An thờ ơ nói: “Tuỳ cậu”.
“Được rồi, ăn cơm thôi, Triệu Tấn Tây cũng mau ngồi đi”.
Người làm đã mang một bộ đồ ăn mới tới rồi bày trước mặt Triệu Tấn Tây.
Anh ấy ngồi cạnh Tiêu Dự An, người làm đang múc canh cá cho cậu bé.
Nhìn bát canh đó, Triệu Tấn Tây không khỏi hít hà: “Định Bân, cậu có thấy mùi của bát canh này rất quen không?”
Xưa nay, Tiêu Dự An không mấy hưng thú với đồ ăn thức uống, nhưng Triệu Tấn Tây còn chưa nói hết câu thì cậu bé đã cầm cái hộp giữ nhiệt về phía mình, sau đó ngước đôi mắt đẹp lên nhìn Triệu Tấn Tây.
Tuy cậu bé không nói gì nhưng ý trong ánh mắt đã rất rõ ràng, đây là canh của cậu bé, đừng ai hòng giành được.
Triệu Tấn Tây biết Tiêu Dự An khác với những đứa trẻ khác, chứ nếu là đứa khác thì anh ấy đã trêu cho một trận rồi.
“Yên tâm, chẳng dễ gì cháu mới có món ăn yêu thích, chú Triệu sẽ không giành của con đâu, mau ăn đi”.
Tuy Triệu Tấn Tây đã nói vậy, nhưng Tiêu Dự An vẫn giữ khư khư cái hộp giữ nhiệt, từ đầu đến cuối bữa đều đề phòng anh ấy như sợ bị lấy mất.
Điều này chọc cho Triệu Tấn Tây dở khóc dở cười.
Nhưng sức ăn của trẻ con có hạn, đồ ăn Dư Kiều chuẩn bị lại nhiều nên cuối cùng vẫn thừa một nửa.
Tiêu Dự An không cho người làm đổ đi, mà bắt giữ lại để tối ăn tiếp.
Tiêu Định Bân vốn không đồng ý cho cậu bé ăn đồ thừa, nhưng thấy hiếm khi con trai mình thích ăn uống như vậy nên đành chiều ý.
Ăn xong, hai đứa trẻ lại vào phòng chơi đồ chơi. Tô Nhất Niệm chơi mệt thì ngủ luôn trên thảm, Tiêu Định Bân bế cô bé lên giường của Tiêu Dự An rồi còn đắp chăn cho cô bé.
Dáng vẻ nằm ngủ của cô bé rất ngoan, hàng mi vừa cong vừa dài, làm Tiêu Định Bân suýt nữa không nhịn được mà thơm cô bé một cái.
“Nhất Niệm không có bố”.
Tiêu Dự An đột nhiên lên tiếng, Tiêu Định Bân sững sờ hỏi: “Sao con biết?”
“Album ảnh”, Tiêu Dự An ngồi trên thảm, tiếp tục lắp ráp người máy, cậu bé nhanh chóng tháo lắp rồi nói: “Trong album ảnh của Nhất Niệm không có ảnh bố bạn ấy”.
Tiêu Định Bân chợt nhớ tới cảnh trước bữa ăn, Tô Nhất Niệm hỏi anh có thể bế cô bé lên cao được không. Trong lòng anh chợt thấy chua xót, sau đó lại càng thêm thương tiếc khi ngoảnh nhìn cô bé đang nằm ngủ trên giường.
“Dự An, chuyện này con đừng nói trước mặt Nhất Niệm, sau này hãy quan tâm đến bạn hơn, biết chưa?”
“Vâng”, Tiêu Dự An gật đầu rồi nói tiếp: “Con muốn chuẩn bị một món quà cho Tô Tô”.
“Tô Tô?”
“Vâng, là mẹ của Nhất Niệm”, nói xong, gương mặt của Tiêu Dự An đã đỏ bừng: “Con gọi cô ấy là Tô Tô”.
“Gọi tên của mẹ bạn như thế là không lễ phép đâu”.
Tiêu Dự An cụp mắt xuống, gương mặt có vẻ căng thẳng, cậu bé không nói gì nữa.
Tiêu Định Bân thở dài một hơi: “Thế này đi, nếu mẹ Nhất Niệm không thích con gọi như vậy thì sau này con đừng gọi nữa, được không?”
“Cô ấy thích mà”, Tiêu Dự An quật cường nói.
“Thế con muốn tặng quà gì cho cô ấy?”
Tiêu Dự An chỉ vào bức vẽ ở bên cạnh.
“Con vẽ tranh cho cô ấy à?”
“Vâng”.
“Chắc chắn cô ấy sẽ thích”, Tiêu Định Bân xoa đầu con trai: “Con đi vẽ tiếp đi, chờ đến tối đưa Nhất Niệm về, mình tặng cô ấy luôn”.
Tô Nhất Niệm ăn tối ở nhà Tiêu Dự An xong, Tiêu Định Bân cho xe đưa cô bé về.
Tiêu Dự An cũng cầm theo bức tranh đã vẽ xong leo lên xe.
Khi chiếc xe lăn bánh đi, Tô Nhất Niệm đã gọi cho Dư Kiều.
Cô vội vàng thay đồ rồi xuống dưới chờ.
Lúc này, trời đã tối đen. Khi xe của Tiêu Định Bân đến, vừa nhìn anh đã thấy một bóng dáng thon thả đứng dưới ánh đèn đường.
Anh dần cố định ánh nhìn.
Anh đèn chiếu làm không gian như tầm hoàng hôn, anh không thể nhìn rõ gương mặt của cô gái, chỉ thấy dáng người lả lướt của cô nên đoán chắc là một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp.
Dư Kiều nhìn chiếc xe sang màu đen đỗ cách mình không xa, sau đó nhìn biển số xe, cô thoáng chần chừ rồi vẫn đi tới.
Đêm mùa hạ gió thổi mát mẻ, mái tóc xoã trên vai Dư Kiều bị gió thổi bay, để lộ ra gương mặt xinh đẹp của cô.
Cô càng đến gần thì gương mặt mơ hồ trong tầm nhìn của Tiêu Định Bân càng rõ ràng.
Tài xế xuống xe mở cửa, Tô Nhất Niệm nhảy xuống xe rồi bổ nhào vào lòng Dư Kiều, sau đó ôm cổ rồi thơm lên má cô: “Con nhớ mẹ quá đi mất, cả ngày con chưa được gặp mẹ rồi…”
“Vẫn biết đường về nhà cơ đấy?”, Dư Kiều thơm lên má cô bé rồi ôm chặt cô bé vào lòng.
Tiêu Định Bân và Tiêu Dự An cũng xuống xe.
Tiêu Định Bân nhìn thấy cô gái cười rạng rỡ, hai núm đồng điếu ẩn hiện, giọng nói của cô cũng trong trẻo dễ nghe.
Nhưng trái tim đang bùng cháy của anh lại dần nguội lạnh.
A Kiều sẽ không cười tươi như vậy, cô ấy ít khi cười, nếu có thì cũng cười mỉm, chứ không thành tiếng.
A Kiều cũng không thể nói chuyện rõ ràng như vậy, cô rất ít khi lên tiếng, thi thoảng phải nói thì cũng ấp úng được vài từ chứ không thành câu hoàn chỉnh được.
Tóc của A Kiều rất dài, đen và bóng. Hình như cô rất thích mái tóc dài của mình nên mới để mãi như vậy.
A Kiều và cả em bé trong bụng đã mất trong vụ hoả hoạn bốn năm trước.
Chồng sắp cưới của cô cũng đã lấy vợ khác, sinh con đẻ cái, gia đình hạnh phúc và chắc cũng đã quên người phụ nữ đáng thương là cô rồi.
Nhưng sao cứ nhìn người phụ nữ này, anh lại nghĩ đến A Kiều.
Có lẽ vì cô ấy và A Kiều trông có nét hao hao nhau.
Nhưng không phải thì vẫn là không phải.
Tiêu Định Bân chợt bật cười, sau đó nhìn sang chỗ khác rồi cùng Tiêu Dự An đi tới tặng tranh cho cô.
Nhìn thấy tranh của Tiêu Dự An, hình như Dư Kiều rất vui, ngoài ra còn thơm cậu bé một cái. Sau đó, Tiêu Dự An có vẻ thẹn thùng, thằng bé cúi đầu xuống, Dư Kiều ngồi xuống trêu đến khi cậu bé chịu nói chuyện mới thôi.
Hình ảnh này quá đẹp, đến mức Tiêu Định Bân không muốn tiến lên phá hỏng nó.
Dù sao đi nữa, Tô Nhất Niệm cũng mang rất nhiều đồ ăn đến chơi với Tiêu Dự An cả ngày, anh cũng nên nói lời cảm ơn.
“Cô Tô”.
Tiêu Định Bân chầm chậm bước tới rồi lên tiếng.
Dư Kiều vốn chỉ chú ý tới hai đứa trẻ nên khi nghe thấy giọng nói này, cô chợt sững người.
Cô nửa quỳ dưới đất, bên cạnh là hai em bé đáng yêu, nhưng cô vẫn không thể khống chế được mà ngẩng đầu lên.
Ánh đèn đường chiếu rọi trong đêm rồi chiếu xuống gương mặt anh, khiến ngũ quan tuấn tú của anh như được phủ thêm một ánh hào quang.