“Định Bân, lời này có ý gì?”, Tiêu Bình Sinh khẽ nhíu mày: “Chú thấy A Kiều rất tốt”.
Tiêu Phượng Nghi khẽ gật đầu: “Mẹ cũng thấy A kiều không tệ”.
Dư Tiêu Tiêu xuống lầu, đúng lúc nghe thấy câu này, tức giận muốn ngã ngửa.
Cô ta moi tim môi phổi nịnh bợ a dua cả buổi sáng, nửa câu tốt đẹp từ miệng Tiêu Phượng Nghi cũng chưa nghe thấy, con tiện nhân Dư Kiều kia nấu một nồi canh, mà hai người họ đã tranh nhau khen rồi.
“A Kiều rất tốt mà!”. Dư Tiêu Tiêu đảo mắt, cũng cười a dua theo: “Cho nên không biết có bao nhiêu đàn ông thích em ấy đâu, ngay cả tài xế cháu tin tưởng nhất cũng vì em ấy mà suýt làm chuyện ngu xuẩn…”
Tiêu Phượng Nghi khẽ nhếch miệng khinh thường, vẫn chưa nói gì.
Tiêu Bình Sinh một tay xoa chân mày, đôi mắt đào hoa khẽ cười: “Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, chuyện này rất bình thường”.
Dư Tiêu Tiêu cố nén cơn giận và ghen tị, ra vẻ thương tiếc thở dài: “Đáng tiếc, A Kiều lại bị câm…”
“Bị câm thì sao?”
“Cháu lo lắng em ấy gả cho người ta sẽ bị ghét bỏ thôi”.
“Vậy thì gả cho nhà nào không ghét bỏ cô ấy là được rồi”.
“Nào có chuyện đơn giản vậy chứ”.
“Được rồi, ăn cơm đi”. Tiêu Định Bân đứng dậy trước tiên, trực tiếp cắt ngang lời Tiêu Bình Sinh đang nói.
Dư Kiều đặt canh cá lên bàn, quay người đi vào phòng bếp, tiếp tục bưng thức ăn lên.
Cô chỉ là một món canh cá và một món cháo hạt sen, Hà Thúy sốt sắng muốn thể hiện, những món còn lại cũng không cho cô nhúng tay vào.
Mọi người ngồi xuống bàn, Hà Thúy lấy lòng tự mình tiến lên múc canh.
“Canh cá này ngửi mùi thơm không tệ”. Tiêu Phượng Nghi liên tục gật đầu, thử một ngụm rồi khen nói: “Quả nhiên còn ngon hơn thím Lý làm một chút”.
Mấy năm nay, hai chân bà ấy không đi được, tuổi cũng đã lớn, khẩu vị không tốt lắm, nhưng ăn hai chén canh cá rồi mà vẫn còn chưa muốn dừng.
Tiêu Bình Sinh khuyên nhủ: “Còn ở đây mấy ngày nữa, sau này để A Kiều nấu thường xuyên cho mẹ ăn là được rồi”.
Tiêu Phượng Nghi gật đầu, nhìn A Kiều, cười nói: “Sau này sợ là phải làm phiền cô thường xuyên rồi…”
Bà ấy còn chưa dứt lời, bỗng nhiên gương mặt nhăn lại, sau đó hai tay nắm chặt bụng dưới, đau đớn kêu lên: “Bình Sinh, mau lên, mau đưa mẹ đến phòng vệ sinh…”
Hà Thúy trong lòng vui mừng, ngoài mặt thì lo lắng: “Bà chủ, bà sao vậy?”
Dư Tiêu Tiêu lập tức liếc nhìn cô ta, Hà Thúy lẳng lặng khẽ gật đầu.
Dư Tiêu Tiêu có tính toán trong lòng, vội tiến lên thân thiết hỏi thăm: “Bà cô, bà khó chịu ở đâu sao? Định Bân, mau cho người gọi bác sĩ đến…”
Trong nhà rối loạn, hai chân Tiêu Phượng Nghi có bệnh, bình thường vào nhà vệ sinh vốn đã bất tiện, lúc này lại đi liên tục ba lần,