Lúc Hoắc Kình lên xe rời khỏi nhà họ Dư, anh ta còn quay đầu lại nhìn thoáng qua một cái, khóe môi cong lên, ý cười lạnh thấu tâm can.
Hiện tại đã khác, Hoắc Kình anh ta đã không còn là Hoắc Kình của ngày xưa, A Kiều nhất định phải thuộc về anh ta.
Hoắc Kình vừa rời đi, sắc mặt Triệu Như đã thay đổi.
“Văn Xương, sao ông lại thiếu suy nghĩ như vậy, nếu để Dư Kiều kết hôn với cậu Hoắc, chúng ta đang nuôi hổ gây họa đó!”
“Sao lại nuôi hổ gây họa?”, Dư Văn Xương không để tâm: “Tôi là bố nó, nó có thể làm gì tôi chứ?”
Triệu Như cười mỉa: “Ông nghĩ mình là bố đẻ, ông thân với nó hay Tô Tẩm thân hơn? Ông có tin không, sau khi lấy Hoắc Kình, con ranh đó sẽ lật mặt, quay về tìm ông tính sổ, đòi lại công bằng cho Tô Tẩm!”
“Nó dám!”. Dư Văn Xương đập bàn thật mạnh: “Nó dám làm như vậy, đây là bất hiếu, là đại nghịch bất đạo!”
“Còn về phần Tiêu Tiêu, nó đã thay Tiêu Tiêu thử giường, sớm đã không còn trong trắng, nên giải thích với Hoắc Kình thế nào đây? Nói ra tình hình thực tế à? Đến lúc đó, Tiêu Tiêu phải làm sao, việc cưới xin của chúng ta và nhà họ Tiêu hủy bỏ à…”
Triệu Như cười gằn một tiếng: “Ông đừng quên người cứu Tiêu Định Bân là ai, đến lúc đó, Dư Kiều trở mặt với ông, Tiêu Tiêu bị trả về, nhà họ Tiêu nhớ ơn của Dư Kiều, Hoắc Kình lại là thanh mai trúc mã với con nhỏ đó. Văn Xương, ông nghĩ đi, nếu vậy chúng ta sẽ có kết cục thế nào?”
Dư Văn Xương ngồi xuống, ánh mắt dữ tợn.
Triệu Như nói không sai, Dư Kiều hận ông ta, nếu có chỗ dựa, Dư Kiều chắc chắn sẽ báo thù cho Tô Tẩm. Tiêu Tiêu gả vào nhà họ Tiêu là việc trăm lợi mà không hề có hại, nhưng nếu Dư Kiều vào nhà họ Hoắc, nhà họ Dư tiêu rồi!
“Tiểu Như, bà nói nên làm sao đây?”
Triệu Như cười: “Đơn giản, chỉ cần Tô Tẩm còn nằm trong tay chúng ta, Dư Kiều vẫn là con rối do chúng ta điều khiển, chúng ta bảo con ranh đó đi hướng đông, nó không dám đi hướng tây!”
“Nhưng chúng ta không thể đắc tội nhà họ Hoắc!”
“Chuyện này có gì đâu mà khó, bảo A Kiều có bạn trai rồi, không còn trong sạch, thế chẳng phải được sao?”
Triệu Như vuốt ve hoa văn trên quần áo: “Trước đó Tiêu Tiêu đã nói với tôi, Dư Kiều ở nhà họ Tiêu cũng không chịu yên phận, nên muốn chúng ta mau chóng gả con nhỏ đó đi, tôi thấy chúng ta cũng nên xử lý chuyện này thôi!”
“Bà có người nào thích hợp không?”
“Tài xế của Tiêu Tiêu tên Triệu Cường vừa ý A Kiều!”, Triệu Như nở nụ cười đắc ý: “Cả nhà Triệu Cường nằm trong tay chúng ta, trung thành với tôi và Tiêu Tiêu, A Kiều gả cho cậu ta thì sẽ dạy dỗ nó ngoan ngoãn. Sau đó đẻ vài đứa thì con ranh đó sao lật mình nổi nữa? Văn Xương, chuyện quan trọng là phải tác hợp cho Tiêu Tiêu và Tiêu Định Bân, nhà họ Dư chúng ta mới có thể thành thuyền lên theo nước...”
“Cứ quyết định vậy đi!”
“Nhưng A Kiều khó tính, sợ là chướng mắt Triệu Cường, nghe nói lần trước còn làm ầm ĩ làm bị thương Triệu Cường”.
“Vậy làm gạo nấu thành cơm đi!”
Dư Văn Xương khẽ nói với Triệu Như:“Tìm cách bắt nó về nhà một chuyến, chuyện này bà phải xử lý ổn thỏa đó!”
Triệu Như vừa cười vừa nói: “Ông cứ yên tâm đi”.
Dư Văn Xương đứng dậy xoay người rời khỏi tòa nhà chính, Triệu Như dựa vào ghế sofa, và cười với vẻ chế nhạo.