Mục lục
Người vợ câm của Tiêu tổng - Dư Kiều (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bầu trời cùng cành lá xanh biếc trên con đường nhỏ cách đó không xa đã hoá thành phông nền cho anh.

Người đàn ông có dáng người cao lớn, khí chất phi phàm, tuy trông hơi gầy nhưng vẫn đẹp rạng ngời như một vị thần.

Khi thấy Dư Kiều nhìn lại, gương mặt vốn lạnh lùng của Tiêu Định Bân đã mỉm cười.

Anh đút một tay vào túi quần, sau đó chậm rãi bước đến bên cạnh cô.

Đúng là cô thật.

Ban nãy, xe của anh đi ngang qua đây, liếc thấy một bóng dáng quen quen rất giống A Kiều, nhưng anh không dám chắc.

Dẫu sao anh cũng chưa từng nhìn thấy toàn bộ diện mạo của cô.

Dư Kiều định quay người bỏ đi, giờ cô chỉ mong sao có một cái khe hở nào nứt ra ở dưới đất để cho mình chui xuống.

Sao cô lại gặp Tiêu Định Bân vào ngay lúc này cơ chứ?

Có khi nào anh nghĩ cô đang dây dưa bất chính với trai trẻ giữa ban ngày ban mặt không?

Mặt Dư Kiều lập tức nóng bừng.

Cô cúi gằm mặt, không dám ngước mắt lên.

“Anh là…”

Tống Vấn thoáng vẻ ngạc nhiên nhìn về phía người đang ông trẻ tuổi đẹp trai này.

Nhưng Tiêu Định Bân lại coi như anh ấy không tồn tại, trực tiếp ngó lơ rồi đi tới cạnh Dư Kiều, sau đó anh giơ tay gạt chiếc lá vương trên tóc cô xuống.

Ngón tay của anh chạm vào tóc cô, tuy chỉ là sự tiếp xúc thoáng qua nhưng cũng khiến toàn thân Dư Kiều tê rần như bị điện giật.

Tiêu Định Bân nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó chống ngón tay xuống cằm rồi nâng gương mặt nhỏ nhắn trắng gần của cô lên.

“Các nốt mẩn trên mặt em khỏi hết rồi này”.

Trái tim của Dư Kiều đập nhanh như đánh trống, dường như nó sắp bay ra khỏi lồng ngực mất rồi.

Lực tay anh rất nhẹ, nhưng toàn thân cô lại cứng đờ, không thể phản kháng.

“A Kiều…”

Tống Vấn nhìn thì thấy mặt Dư Kiều đỏ bừng, hàng lông mi dài run lên, đến tai của cô cũng đã đỏ ửng.

Dù anh ấy có ngốc đến mấy thì cũng có thể nhìn ra sự khác thường của Dư Kiều dành cho người đàn ông này.

Lòng Tống Vấn đau như dao cứa, không nhịn được mà khẽ gọi một tiếng.

Dư Kiều nghe thấy tiếng gọi của Tống Vấn thì mới hoàn hồn lại, cô vội vàng vùng ra khỏi tay Tiêu Định Bân rồi lùi lại một bước.

Nhưng xúc cảm ấm áp mà tay anh mang lại vẫn như còn vương trên da thịt của cô.

Cô không nói được, mà cũng không biết nên nói gì, cực chẳng đã hốc mắt cô đã dần đỏ lên.

Bấy giờ Tiêu Định Bân mới chú ý tới Tống Vấn, anh ấy trông cũng tạm ổn, khí chất cũng sáng ngời, chắc là kiểu mà các cô gái trẻ hay thích.

Nhưng Dư Kiều khác với những cô gái khác, cô không biết nói, lại còn nhút nhát, khi bị người khác bắt nạt thì chỉ biết khóc, vì thế gã này khả năng cao không làm chỗ dựa cho cô được.

Nếu tình cảm của Dư Kiều dành cho tên này sâu đậm thêm thì chắc mai sau cô sẽ càng bị tổn thương nhiều hơn, nếu vậy thì thà bây giờ cắt đứt luôn cho rồi.

Không biết từ bao giờ, Tiêu Định Bân đã có ý nghĩ muốn làm chỗ dựa cho Dư Kiều.

Cũng đúng thôi, Dư Tiêu Tiêu là vợ sắp cưới của anh, Dư Kiều lại là chị em lớn lên cùng với Dư Tiêu Tiêu nên đương nhiên anh phải để tâm đến cô rồi.

“A Kiều, về nhà với anh!”

Tiêu Định Bân chợt giơ tay về phía Dư Kiều rồi dịu dàng nói.

Dư Kiều giật bắn mình, sau đó mở to đôi mắt đẹp nhìn Tiêu Định Bân, cái miệng nhỏ nhắn của cô há hốc, thoạt nhìn trông rất ngờ nghệch đáng yêu.

Tiêu Định Bân thầm lắc đầu, cô ngốc này đúng là hết chỗ nói, khéo bị người ta lừa bán rồi vẫn còn giúp đỡ kẻ hại mình mất.

Anh tiến lên một bước rồi nắm lấy tay Dư Kiều: “Đi thôi, anh đưa em về”.

Bàn tay nhỏ nhắn của Dư Kiều run lên, lòng bàn tay cũng đã rịn mồ hôi.

Dù họ đã thân thiết hơn mức này rất nhiều, thậm chí lần đầu tiên của cô còn trao cho anh.

Còn có đêm đó trong quán bar, khi cả hai kề sát môi hôn, nhưng khi được anh nắm tay, Dư Kiều vẫn thấy như có dòng điện chạy dọc sống lưng.

Cô quên cả việc vùng vẫy, mà cô cũng không muốn làm vậy, thậm chí còn nghĩ giờ có chết thì cũng cam lòng.

Tống Vấn trơ mắt nhìn Tiêu Định Bân kéo Dư Kiều đi, sau đó cả hai đã lên một chiếc xe có giá trị lớn.

Anh ấy đứng chôn chân tại chỗ, nỗi đau trong tim mãi cũng không giảm bớt.

Người đàn ông ban nãy vừa nhìn đã biết có xuất thân phi phàm, Dư Kiều thích anh cũng là chuyện thường tình.

Sau khi lên xe, Tiêu Định Bân dặn tài xế chỉnh điều hoà tăng lên thêm hai độ.

Anh nhìn cô gái nhỏ nhắn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, hai tay cô đặt trên gối nhưng lại đang nắm chặt.

Nghĩ tới lời mình sắp nói sẽ khiến cô ngại ngùng, Tiêu Định Bân dứt khoát ấn vào một cái nút, bức vách ngăn hàng ghế trước và sau đã được bật lên.

Dư Kiều liếc nhìn trộm anh một cái thật nhanh như con chim nhỏ bị hoảng sợ.

“A Kiều”, Tiêu Định Bân sắp xếp lời nói một chút, cố điều chỉnh giọng nói của mình sao cho nhẹ nhàng nhất có thể: “Em và cậu bạn ban nãy đang yêu nhau à?”

Dư Kiều sững người, sau đó vội vàng xua tay và lắc đầu.

Tiêu Định Bân thấy cô cuống lên như vậy thì bật cười nói: “Đừng sợ, anh không kể cho người khác biết đâu”’.

Dư Kiều ra sức lắc đầu: “Không, không phải…”

Cô không thích Tống Vấn, và cũng chưa từng yêu đương với anh ấy, cô không muốn Tiêu Định Bân hiểu lầm.

“A Kiều, em nhát thật đấy, lại còn không biết nói chuyện, khéo bị người khác bắt nạt cũng chỉ biết giấu trong lòng. Ngoan, sau này anh sẽ tìm cho em một người đàn ông thích hợp, được không?”

Trái tim đập cuồng nhiệt của Dư Kiều như bị ai tưới cho một gáo nước lạnh, nó dần nguội lạnh và trở nên băng giá.

“Tiêu Tiêu từng nói với anh là sợ em bị bắt nạt nên anh phải lưu tâm tìm một người đàn ông tốt cho em, vả lại bây giờ em cũng chưa tốt nghiệp nên cũng chưa vội, đúng không?”

Dư Kiều cúi đầu xuống, mãi sau mới khẽ gật đầu.

Cô sẽ nghe lời anh, nghe lời tuyệt đối.

“A Kiều ngoan quá!”, Tiêu Định Bân nhất thời không nhịn được, suýt nữa định xoa đầu cô.

Không biết có phải ảo giác của anh hay không mà mỗi lần gặp cô, khi ở cạnh cô luôn khiến anh nhớ tới dáng vẻ nhút nhát cùng thẹn thùng của Tiêu Tiêu vào đêm hôm đó.

Còn có mùi hương trên người cô nữa…

“A Kiều, mùi hương trên người em quen quá, rất giống…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK