Triệu Như đau lòng rơi lệ, dù Dư Văn Xương có lạnh lùng đến mấy, nhưng dẫu sao Dư Tiêu Tiêu cũng là đứa con gái ông ta yêu chiều từ nhỏ nên khi thấy cô ta thế này, ông ta cũng không khỏi thấy đau lòng.
Tại sao không phải con ranh Dư Kiều chịu cảnh này, mà lại là con gái yêu của ông ta chứ.
“Bệnh nhân giờ cần tĩnh dưỡng, người nhà nhớ đừng mắng cô ấy, tôi ở phòng trực, có gì thì cứ ấn chuông, tôi sẽ đến ngay”.
Điều dưỡng dặn dò xong thì rời đi.
Triệu Như bần thần đứng cạnh giường Dư Tiêu Tiêu, sau đó nắm tay con gái rồi rơi lệ.
Dư Văn Cương thở dài một hơi rồi nói với vợ: “Giờ không phải lúc buồn, nghĩ cách mà nói với người nhà họ Tiêu đi, chuyện lớn thế này thì không giấu được đâu”.
Triệu Như lau nước mắt: “Nói sao bây giờ? Chúng ta không thể nói được, nếu nói ra thì nhà họ Tiêu sẽ không cần Tiêu Tiêu nữa…”
“Bà tưởng giấu được à? Đến lúc đó, Tiêu Tiêu mãi không sinh con được thì lẽ nào nhà họ không nghi chắc?”
Dư Văn Xương đi qua đi lại: “Không được, giờ sự nghiệp của tôi đang phát triển rất nhanh, cũng có chỗ đứng ở đây rồi, tất cả đều nhờ hôn ước với nhà họ Tiêu cả, nếu chuyện này đổ bể thì mọi thứ tiêu tan hết…”
“Thế ông bảo phải làm sao đây? Nhà họ Tiêu bề thế như vậy thì sao cần một người con dâu không thể sinh con chứ? Dù họ có niệm tình ơn cứu mạng của Tiêu Tiêu mà không từ hôn thì kiểu gì cũng sắp xếp người phụ nữ khác sinh con…”
Triệu Như khóc lớn, Dư Văn Cương chợt nảy ra một ý: “Người phụ nữ khác sinh con…”
Ông ta lẩm bẩm câu này, sau đó chợt nắm chặt lấy tay Triệu Như: “Tôi có ý này, bảo A Kiều, bảo nó sinh con thay Tiêu Tiêu…”
“Ông điên rồi à!”, Triệu Như đứng bật dậy, tức đến run người: “Tôi không đồng ý, tuyệt đối không được, con ranh đó không xứng sinh con cho nhà họ Tiêu!”
Tiêu Tiêu mới là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Tiêu, con của Tiêu Tiêu mới là cháu của nhà họ, còn Dư Kiều là cái thá gì mà đòi chứ?
“Bà không đồng ý? Được thôi, con gái bà không sinh con được nữa, bà thử nghĩ đi, dù nó thuận lợi gả vào nhà họ Tiêu thì bên ngoài cũng sẽ có bao nhiêu người nhòm ngó và bàn tán về nó hả?”
Dư Văn Xương cười mỉa: “Nhà họ Dư ta chẳng là gì ở cái đất này cả, nếu sau này mẹ của đứa trẻ kia có địa vị cao hơn chúng ta thì bà nói xem địa vị của Tiêu Tiêu ở nhà họ Tiêu sẽ thế nào? Khéo có tiếng chứ chẳng có miếng đâu…”
“Kể cả thế thì cũng không đến lượt con ôn Dư Kiều”.
Triệu Như chỉ cần nghĩ tới các cậu ấm cô chiêu sau này của nhà họ Tiêu lại do Dư Kiều sinh ra thì chỉ muốn giết haimej con cô luôn.
“Giờ không còn sự lựa chọn nào tốt hơn Dư Kiều cả, A Như, bà nghĩ đi, Dư Kiều và mẹ nó đều nằm trong tay mình nên nó buộc phải nghe lời. Dù nó sinh con cho nhà họ Tiêu thì cũng không dám làm gì mình đâu, nhưng nếu là người phụ nữ khác thì chưa chắc. Đến lúc đó, mẹ dựa hơi con, bà định xử lý thế nào?”
Triệu Như bắt đầu giao động, nhưng vẫn chưa chịu gật đầu.
“Dù ông nói rất có lý, nhưng tôi vẫn không đồng ý được. Đó là con rể của nhà họ Dư, Dư Kiều được đính hôn với một người dánh giá như vậy thay Tiêu Tiêu đã là trời ban phúc lớn rồi, giờ còn để nó sinh con thay con bé nữa thì…”
Triệu Như vừa nói vừa khóc, bà ta không thể nuốt trôi cục tức này, đừng nói là chuyện chưa xảy ra, chỉ cần nghĩ tới thôi thì bà ta đã thấy mắc ói như ăn phải con ruồi.
“Bà không đồng ý? Ai bảo con gái bà đen, ai bảo bà nuôi nên một đứa con gái chưa lấy chồng đã tằng tịu bên ngoài. Đêm hôm khuya khoắt lái xe ra ngoài, cũng không cho tài xế đi theo, ai biết nó lại làm ra chuyện xấu hổ gì? Tốt nhất bà nên cầu cho nhà họ Tiêu không nghi ngờ rồi điều tra hàn tung của con gái bà đi…”
Triệu Như nghe xong thì như bị dội một gáo nước lạnh.
Bà ta còn lạ gì con gái mình nữa, Dư Tiêu Tiêu chưa từng chung chắn gối với Tiêu Định Bân, sau đó lại không kiềm chế được ham muốn của ban thân…