“A Kiều?”, Tô Tẩm đã ngủ say bị đánh thức, bà không dám tin khi thấy con gái bất ngờ xuất hiện nên vui mừng bò dậy rồi chạy về phía Dư Kiều: “A Kiều, sao con lại về đây, con đến thăm mẹ à?”
Nhưng Tô Tẩm còn chưa nắm được vào tay của Dư Kiều thì chợt có một người đàn ông cao lớn ở trong góc tối đã giật lấy tóc bà, sau đó kéo bà về lại tấm thảm trong góc.
Tô Tẩm đau đớn hét lên rồi vật lộn muốn bò dậy, nhưng người kia lại định đánh bà, xong hắn chưa xuống tay thì Dư Kiều đã chạy như bay tới rồi đỡ hết đòn cho Tô Tẩm.
Lúc này, cô cũng đã nhìn rõ, hoá ra người trong tầng hầm nhốt Tô Tẩm chính là Triệu Cường.
Vào lúc này, cô cũng đã thấy rõ, đây vốn là tầng hầm giam giữ Tô Tẩm, giờ lại có thêm một tên Triệu Cường!
Hiện tại, Dư Kiều đã hiểu ra toàn bộ, cô bị lừa rồi! Những lời dì Lâm nói qua điện thoại đều là để lừa gạt cô.
Tô Tẩm vốn không hề bị bệnh.
Mục đích thật sự của bọn họ, muốn Triệu Cường triệt để làm nhục cô.
Phải rồi, bị một tên đàn ông độc ác nham hiểm như vậy vấy bẩn, chẳng phải cuộc đời này của cô sẽ hoàn toàn bị hủy hoại sao?
Vì để cô mất cảnh giác, ngay cả Tô Tẩm cũng bị bọn họ lợi dụng! Đúng vậy, nếu không phải vì Tô Tẩm bị nhốt ở trong tầng hầm này, sao cô chịu tiến vào đây mà chẳng hề phòng bị gì chứ?
Dư Kiều không thể ngờ tới, trên đời này lại có những kẻ xấu xa độc ác đến như vậy.
Bọn họ muốn bắt một người mẹ phải trơ mắt nhìn con gái mình bị kẻ khác lăng nhục sao?
Bọn họ muốn bắt một người con gái phải chịu cảnh bị làm nhục ngay trước mặt mẹ ruột mình sao?
Không, cô tuyệt đối sẽ không để bọn họ đạt được mục đích, dù cho có phải chết, cô cũng sẽ chết một cách rõ ràng trong sạch.
“A Kiều, con có sao không? Có đau không, A Kiều, đứa con gái bé bỏng của mẹ…”, Tô Tẩm đau lòng đến bật khóc, bò đến muốn ôm lấy Dư Kiều, nhưng lại bị Triệu Cường túm lấy cánh tay lôi ra ngoài.
Hình như Tô Tẩm bị đập đầu, kêu lên một tiếng rồi ngất đi.
“Mẹ, mẹ…”. Lòng Dư Kiều nóng như lửa đốt, mặc kệ cơn đau trên cơ thể, cô hét lên sau đó bò về phía Tô Tẩm.
Triệu Cường cười ác độc, đến chỗ Dư Kiều, dùng một tay đè cô xuống đất.
“Đừng lãng phí sức lực nữa, lần trước ở nhà họ Tiêu đã để cô may mắn chạy thoát, nhưng lần này là ở nhà họ Dư…”
Triệu Cường vỗ vào mặt Dư Kiều, ngón tay trên gò má trắng như tuyết của Dư Kiều vuốt ve: “Nếu cô ngoan ngoãn một chút thì sẽ đỡ phải chịu đau đớn, đừng làm tôi mất vui…”
Dư Kiều bị hắn bóp mặt nhưng lại không phản kháng, Triệu Cường thấy cô nghe lời, lúc này mới cười nói: “Cô ngoan ngoãn một chút là tốt, đỡ phải chịu giày vò…”
Triệu Cường ở nhà họ Dư đã nhiều năm như vậy mà lại không phát hiện ra đứa câm này thực ra trông cũng rất xinh xẻo, thậm chí hắn còn cảm thấy, con ả này còn đẹp hơn cô cả Dư Tiêu Tiêu nhiều.
Dẫu sao thì Dư Kiều cũng là cô chiêu nhà họ Dư, còn hắn chỉ là một tên tài xế thấp kém, có thể cưới Dư Kiều làm vợ, đây là chuyện mà trước giờ hắn không dám nghĩ tới.