Mục lục
Tuyệt Phẩm Cuồng Tế (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Diệc Phi dựa vào thân cây, nhìn về mặt biển tối đen trước mặt, đột nhiên rất muốn gặp Lý Tuyết, rất muốn về nhà, nhớ cái cảm giác ấm áp của tình thân.

Anh nghĩ, bọn họ ở trên hòn đảo không người này có khác gì đã chết đâu?

Anh thật sự phải kết thúc cuộc sống của mình ở trên hòn đảo hoang với cặp chị em này sao?

Không!

Anh không muốn!

Một tia nắng từ từ nhô lên ở phía xa, chiếu sáng cả mặt biển, cũng chiếu sáng hòn đảo nhỏ này.

Lục Miêu Miêu tỉnh lại, nhìn thấy Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi cũng đã tỉnh lại, đang ngồi trên một mỏm đá nhỏ.

Lục Miêu Miêu bước tới, trầm giọng hỏi: “Anh… biết cách trở về sao?”

Bạch Diệc Phi trầm mặc không nói gì.

Sắc mặt Lục Miêu Miêu tái nhợt: “Chúng ta… không thể quay về nữa sao?”

Bạch Diệc Phi nhàn nhạt nói: “Điện thoại của tôi có định vị, khi bọn họ phát hiện ra tôi mất tích thì sẽ đi tìm tôi, sớm muộn gì cũng quay về được thôi”.

Nghe vậy, Lục Miêu Miêu mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Bạch Diệc Phi lại thầm thở dài.

Bởi vì anh đang nói dối, lúc ở trên tàu, điện thoại của anh bị chặn mất sóng, Trương Hoa Bân bọn họ căn bản không biết vị trí của anh.

Sở dĩ Bạch Diệc Phi nói như vậy chỉ là muốn hai người nghĩ rằng có thể sống sót, như vậy thì trong lòng sẽ có hi vọng, một khi con người ta có hi vọng thì sẽ kích thích tiềm lực của bản thân.

Tiềm năng này sẽ cho phép họ kiên trì thêm vài ngày nữa.

Bạch Diệc Phi cảm thấy buồn bực: Lần này e rằng thật sự phải chết ở đây rồi.

Lần trước anh không bị độc chết, lần này lại bị mắc kẹt trên hòn đảo hoang cho đến chết.

Bạch Diệc Phi không khỏi tự giễu mà bật cười.

Nhưng vào lúc này, giọng nói của Lục Miêu Miêu truyền tới: “Mau xem, kia là cái gì?”

Bạch Diệc Phi ngẩng đầu, nhìn theo hướng mà Lục Miêu Miêu đang chỉ, anh phát hiện trên mặt biển có một đốm đen nhỏ, đang đi nhanh về phía họ.

Mười phút sau họ nhìn thấy rõ ràng đó là một con tàu.

Lục Miêu Miêu càng thêm kích động: “Là tàu, chúng ta được cứu rồi, thật là tốt, anh không lừa chúng tôi, bọn họ thật sự tìm đến đây rồi”.

Tuy nhiên, Bạch Diệc Phi nghe vậy thì trong lòng hoảng hốt, không khỏi nhìn con tàu trên biển.

Đột nhiên, anh nhận ra có điều gì đó không ổn.

Tốc độ của chiếc thuyền cực nhanh, đang lắc lư qua lại cực mạnh, phải biết rằng biển lúc này rất yên tĩnh, không hề có sóng.

Con thuyền dần dần đến gần.

Khi nhìn thấy rõ chiếc tàu, Lục Miêu Miêu có chút khó hiểu: “Hình như tôi nhìn thấy nó ở đâu rồi thì phải?”

Đã từng thấy?

Bạch Diệc Phi đột nhiên kinh ngạc, lập tức đứng lên, sau đó hét: “Hỏng rồi, mau trốn đi!”

Lục Miêu Miêu ngây ra tại chỗ hỏi: “Tại sao lại phải trốn?”

Cô ta vốn tưởng rằng ở hòn đảo hoang này, nếu không có ai tìm thấy thì sẽ bị mắc kẹt ở đây, nhưng những lời nói vừa rồi của Bạch Diệc Phi và thấy chiếc tàu đang đến đã cho cô ta hi vọng.

Bây giờ họ sắp được cứu rồi, lẽ nào không nên vẫy tay kêu cứu sao?

Tại sao lại phải trốn?

Lục Miêu Miêu choáng váng, cộng thêm bị sốt, trân chân có vết thương nên rất yếu, Bạch Diệc Phi cũng lười giải thích, trực tiếp vươn tay cõng cô ta trên lưng.

“A!”

Lục Miêu Miêu không nhịn được hét lên kinh ngạc.

Bạch Diệc Phi không quan tâm đến điều đó, cõng Lục Miêu Miêu nhanh chóng lùi vào rừng.

Chạy được một đoạn, cả hai nấp vào nơi ngược sáng, âm thầm quan sát con tàu đang đến.

Khi con tàu đến gần, Lục Miêu Miêu cũng hiểu vì sao Bạch Diệc Phi lại bảo cô ta chạy trốn rồi.

Bởi vì đó là con tàu của Đạo Trưởng, cũng là con tàu mà họ đã từ trên đó nhảy xuống biển.

Nhưng lạ một điều là, con tàu sắp cập bến nhưng tốc độ không hề chậm lại, cả tàu vẫn lắc lư nghiêng ngả, nhìn càng kỳ lạ hơn.

“Rầm!”

Một tiếng động lớn vang lên, bụi bay mù mịt cả một khoảng trời.

Con thuyền không giảm tốc độ mà đâm thẳng vào bờ.

Vì sự mất ổn định do tác động quá lớn, đã làm cho con tàu lật ngửa.

Sau khi lật lại, Bạch Diệc Phi và Lục Miêu Miêu mới nhìn thấy, trên thân con tàu có mấy vết vỡ cực lớn, nhìn có vẻ như bị thứ gì đó đâm vào đến biến dạng.

Con tàu sắp chìm thế nên nhìn thấy đất liền thì không do dự mà lao tới, không hề giảm tốc độ.

Bạch Diệc Phi rất kinh ngạc khi nhìn thấy thân tàu ở tình trạng như vậy, thân tàu được làm bằng thép, thứ gì có thể đâm con tàu thành dạng này.

Nhưng anh chỉ tò mò vậy thôi, ai mà biết được dưới biển rốt cuộc có cái gì chứ? Đến nhà nước còn chưa khám phá hết, anh chỉ là một người bình thường thôi, làm sao biết được.

Một lúc sau, khoảng hai ba mươi người bước xuống, bao gồm cả Đạo Trưởng và hai cao thủ cấp 2 còn lại.

Những người còn lại đều là thuyền viên và những người làm việc vặt trên tàu.

Sau khi bước xuống, có người trực tiếp ngã xuống đất, trong khi có những người bước đi khập khiễng, tìm một chỗ sạch sẽ rồi mới ngồi xuống.

Còn có vài người đang bàn luận gì đó, nhưng vì họ ở xa qúa nên không nghe rõ.

Bạch Diệc Phi nhanh chóng đưa ra quyết định, nói nhỏ với Lục Miêu Miêu: “Đừng phát ra tiếng động, muốn sống thì nhanh rời khỏi đây”.

Lục Miêu Miêu lập tức gật đầu.

Lúc ở trên thuyền bọn họ đã từng được chứng kiến sức mạnh của Đạo Trưởng, chỉ với 3 người bọn họ hoàn toàn không phải đối thủ của ông ta, thế nên chỉ có thể trốn đi.

Thế là hai người lặng lẽ trở về chỗ cũ, Lục Miêu Miêu đi đánh thức Lục Dương vẫn đang ngủ say.

Bạch Diệc Phi bắt đầu dùng tay đào đất.

Lục Dương tỉnh lại, Lục Miêu Miêu giải thích cho cậu ta, trong lòng cậu ta bối rối đồng thời không hiểu Bạch Diệc Phi đang làm gì liền hỏi: “Anh ta muốn làm gì vậy?”

Lục Miêu Miêu lắc đầu, cô ta cũng không biết.

Lúc này không phải là nên nhanh chóng chạy trốn sao? Còn đào đất làm gì?

Tuy nhiên rất nhanh họ đã hiểu ra.

Bạch Diệc Phi đào một cái hố nhỏ, sau đó chôn toàn bộ đống tro tàn họ đã nhóm lửa hôm qua vào trong hố.

Đây là phá hủy dấu vết của bọn họ, không thì Đạo Trưởng và người của ông ta chắc chắn biết ở đây đã từng có người.

Với đầu óc của Đạo Trưởng, không khó để đoán được người vừa ở đây chính là Bạch Diệc Phi.

Nhưng bây giờ Đạo Trưởng có khả năng đang nghĩ rằng bọn họ đã chết trên biển rồi.

Lục Miêu Miêu sau khi nhìn thấy thì vẫn có chút lo lắng mà hỏi: “Trên đất còn có vết chân của chúng ta, dấu vết đi lại rất rõ ràng, có thể giấu được không?”

“Hi vọng là được”, Bạch Diệc Phi nhà nhạt nói.

Lục Dương hiện tại biết Bạch Diệc Phi sẽ không làm hại bọn họ, dũng khí cũng tăng lên, không khỏi cười nhạo: “Anh làm vậy cũng vô ích, rõ ràng biết rằng hòn đảo nhỏ như vậy bọn họ chắc chắn sẽ tìm ra, có tác dụng gì chứ?”

“Còn hi vọng? Hi vọng cái gì? Hi vọng chúng ta không bị phát hiện à? Có khả năng không?”

Bạch Diệc Phi mặt không cảm xúc nhìn về phía Lục Dương nói: “Đừng có như mấy bà bán cá chanh chua nữa, nói chuyện kỳ quái, phải nhớ rằng cậu là một người đàn ông”.

Lục Dương bị nói như vậy thì trừng mắt tức giận lườm Bạch Diệc Phi: “Anh mới là đàn bà”.

“Bây giờ cậu càng giống hơn”, Bạch Diệc Phi thờ ơ nói.

Lục Dương: “…”

Bạch Diệc Phi không để ý đến Lục Dương nữa mà nói với Lục Miêu Miêu: “Chúng ta phải tiếp tục đi sâu vào bên trong, cô cố gắng chịu đựng một chút”.

Lục Miêu Miêu chỉ đành gật đầu.

Lục Dương tức giận nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Phi nhưng không nói gì nữa.

Sau đó Bạch Diệc Phi cõng Lục Miêu Miêu đang bị thương trên vai, để Lục Dương đi theo phía sau, bọn họ cùng nhau đi tới đầu bên kia của hòn đảo.

– ——————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK