Mục lục
Tuyệt Phẩm Cuồng Tế (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

5 tỷ.

Phùng Tiên Tiên có cảm giác tự vả vào mặt mình.

Trước đó cô ta nói không lựa lời, nói nhà họ Diệp có rất nhiều tiền, Bạch Diệc Phi không thể sánh bằng, nhưng thực tế thì sao.

Cuối cùng Diệp Hoan cũng không ra giá nữa, mà để Bạch Diệc Phi lấy được thẻ thăng cấp.

Phùng Tiên Tiên bây giờ chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào.

“Tại sao anh lại không theo tiếp?”, Phùng Tiên Tiên không vui nói với Diệp Hoan: “Chúng ta cũng có tiền, căn bản không cần sợ hắn ta”.

Diệp Hoan nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi, khuôn mặt u ám đến dọa người, gã lạnh lùng nói: “Đấu với kẻ điên thì người thiệt chỉ có chính mình thôi”.

Phùng Tiên Tiên nghe xong thì ngạc nhiên: “Anh nói như vậy là sao? Chẳng lẽ anh sợ hắn ta?”

Diệp Hoan hừ nhẹ, sau đó lạnh nhạt nói: “Anh nói rồi, đừng đấu với kẻ điên, hơn nữa có ba thẻ thăng cấp, Bạch Diệc Phi chỉ có một thẻ, hai cái còn lại hắn ta không còn tiền để cướp nữa đâu, như thế chúng ta có thể lấy được thẻ thăng cấp với giá thấp hơn”.

“Nhưng như vậy rất mất mặt nhà họ Diệp”, Phùng Tiên Tiên không đồng ý với ý kiến của Diệp Hoan, đối với cô ta thì thể diện của nhà họ Diệp còn quan trọng hơn

Diệp Hoan nhìn cô ta rồi nói: “Thể diện có đổi ra tiền được không?”

“Chúng ta là người làm ăn, người làm ăn phải hiểu được làm thế nào dùng giá thấp nhất để đạt được lợi ích lớn nhất”.

“Có hiểu không?”

Phùng Tiên Tiên trầm mặc không nói, Diệp Hoan nói cũng đúng, nhưng Phùng Tiên Tiên vẫn cảm thấy bản thân như bị tát vào mặt, trong lòng cô ta vẫn canh cánh mãi chuyện này.

“Đối với những tập đoàn lớn, gia tộc lớn như chúng ta thì thể diện và danh tiếng không phải càng quan trọng hơn sao?”, Phùng Tiên Tiên không phục nói.

Diệp Hoan bất lực nhìn Phùng Tiên Tiên: “Vậy chúng ta đang làm gì đây?”

“Là…”, Phùng Tiên Tiên không nói được lý do.

Diệp Hoan vỗ nhẹ lên tay Phùng Tiên Tiên: “Nhìn đi! Xem chúng ta dùng giá thấp nhất để lấy được thẻ thăng cấp”.

Diệp Hoan nói không sai.

Bạch Diệc Phi dùng 5 tỷ để lấy được thẻ thăng cấp đầu tiên, số tiền còn lại không nhiều.

Vì vậy hai thẻ thăng cấp sau Bạch Diệc Phi sẽ không ra giá nữa, nhiều nhất anh chỉ có thể dùng hơn 1 tỷ để đấu giá thẻ thăng cấp mà thôi.

Đằng này Bạch Diệc Phi lại dùng đến 5 tỷ.

Mấy người ngồi bên cạnh cũng rất nhanh phản ứng lại, mọi người ở đây đều là chủ tịch, đương nhiên cũng nghĩ đến điều này.

“Vẫn là chủ tịch Diệp cao tay hơn!”

“Đúng đó! Chủ tịch Diệp có thể dùng giá thấp hơn để lấy được thẻ thăng cấp”.

“Bạch Diệc Phi vẫn còn non lắm”.

Mọi người bàn tán xôn xao, ai cũng cảm thấy Bạch Diệc Phi non quá, còn phải học nhiều.

Đối với sự đánh giá của mọi người Bạch Diệc Phi không mảy may quan tâm.

Vương Lâu chỉ biết thở dài: “Cậu vừa lòng rồi chứ?”

Bạch Diệc Phi ừ một tiếng, anh lắc lắc thẻ thăng cấp trước mặt Vương Lâu: “Cũng tạm được”.

Vương Lâu cười khổ.

Trong khi đó Lý Tuyết đang cười vui vẻ, xem ra Bạch Diệc Phi thật sự lỗ rồi, nhưng ngược lại có thể phủ đầu Diệp Hoan, thế nên cô thật sự rất vui.

Đợi mọi người yên lặng thì Hứa Xương mới rút ra một thẻ thăng cấp khác, anh ta cầm mic nói: “Đây là tấm thẻ thăng cấp thứ hai, trị giá 1,5 tỷ”.

“Cái gì?”

Mọi người vô cùng kinh ngạc.

“Chết tiệt! Liên minh doanh nghiệp thủ đô thật gian xảo”.

“Tôi còn nghĩ tấm thứ hai sẽ cùng giá với tấm thứ nhất chứ”.

“Tôi cũng nghĩ thế…”

Diệp Hoan lập tức đen mặt, gã cũng không nghĩ tới liên minh doanh nghiệp thủ đô lại gian xảo đến mức độ đó, cứ theo cái đà này thì tấm thứ ba có thể sẽ là 2 tỷ.

Mấy người Bạch Diệc Phi bên này đều cười tươi, 1,5 tỷ, mọi người còn chưa trả giá mà đã tăng lên 500 triệu rồi, Diệp Hoan chỉ muốn dùng 1 tỷ để lấy được thẻ thăng cấp là điều không thể.

Mọi người ở phía sau không ngừng nhìn chằm chằm vào Diệp Hoan.

Diệp Hoan cũng không phụ lòng sự kỳ vọng của bọn họ, gã giơ bảng trả giá: “1,6 tỷ”.

Nói xong thì Diệp Hoan nhìn Bạch Diệc Phi với ánh mắt khiêu khích, mặc dù không thể dùng 1 tỷ để lấy được thẻ thăng cấp, nhưng 1,6 tỷ còn hơn 5 tỷ mà Bạch Diệc Phi phải bỏ ra.

Trong lòng Phùng Tiên Tiên cũng nghĩ như vậy, cô ta và Diệp Hoan nhìn Bạch Diệc Phi như thể đang muốn nói: có giỏi thì ra giá đi.

Bạch Diệc Phi làm như không biết, trong lòng thì nghĩ anh không thể lại trả thêm 5 tỷ nữa, muốn lấy được cũng phải có kỹ thuật, không thể tự đào hố chôn mình.

Phùng Tiên Tiên thấy vậy thì càng đắc ý, giống như lấy lại được mặt mũi: “Sao bây giờ không trả giá nữa? Ôi chao, sao tôi lại quên mất đây chính là người đã dùng 5 tỷ để lấy một thẻ thăng cấp chứ!”

“Sợ bây giờ không còn tiền để ra giá nữa rồi? Có khi sau đợt này đến cả tiền ăn cơm cũng không có đấy chứ”.

Trong câu nói của Phùng Tiên Tiên rõ ràng mang theo vẻ châm chọc và chế giễu Bạch Diệc Phi, ý muốn nói Bạch Diệc Phi quá ngu ngốc, dùng 5 tỷ để mua một tấm thẻ thăng cấp, chỉ sợ sau này cạp đất mà ăn.

Mọi người nghe vậy thì không nhịn được bật cười, câu nói này không sai, 5 tỷ đó! Đó còn là tất cả tiền của Bạch Diệc Phi nữa.

Bạch Diệc Phi không để ý đến sự châm chọc của mọi người, anh nhìn Diệp Hoan, khóe miệng hơi nâng lên, dù anh không có tiền thì anh cũng tuyệt đối không để gã có thể lấy được dễ dàng đâu.

Thế là Bạch Diệc Phi nâng bảng lên: “2 tỷ”.

“Ầm”

Ai cũng trợn tròn mắt, bọn họ không nhìn nhầm chứ? Bạch Diệc Phi lại giơ bảng nữa?

Hơn nữa còn trả giá 2 tỷ.

Không phải Bạch Diệc Phi không còn tiền nữa sao?

Diệp Hoan và Phùng Tiên Tiên cũng dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Bạch Diệc Phi, như thể muốn đục một cái lỗ trên người anh vậy.

Lý Tuyết và Vương Lâu cũng không ngoại lệ, trong lòng không khỏi lo lắng.

Diệp Hoan đứng dậy, chỉ vào Bạch Diệc Phi phẫn nộ nói: “Bạch Diệc Phi, anh muốn giở trò gì? Anh nghĩ không còn tiền nữa nên có thể tùy tiện ra giá à?”

Dứt lời thì Phùng Tiên Tiên cũng đứng dậy: “Đúng đó, không có tiền còn muốn trả giá sao?”

Mọi người đều gật đầu.

“Đúng đấy, anh ta không phải dùng toàn bộ tiền để mua thẻ thăng cấp kia rồi sao?”

“Vì sao còn dám ra giá nữa?”

“Đúng đó! Anh ta không có tiền, nếu mà nhà họ Diệp không trả giá tiếp thì không phải anh ta sẽ nợ nần chồng chất à?”

“Thế mới nói, người trẻ chỉ biết làm theo cảm tính”.

Lý Tuyết nghe thấy cũng vô cùng lo lắng: “Anh à, chúng ta vẫn còn nhiều tiền như vậy sao?”

Bạch Diệc Phi cười an ủi cô: “Hình như là thế”.

“Hả?”, Lý Tuyết sững sờ, cô tưởng rằng Bạch Diệc Phi đã dám ra giá thì nhất định nắm chắc phần thắng rồi, nhưng không anh lại trả lời nước đôi.

Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Em yên tâm, không sao đâu”.

Vương Lâu nghe xong: “…”

Bạch Diệc Phi cũng đứng dậy nói: “Ai nói tôi không có tiền?”

Lý Tuyết: “…”

Mọi người lại tiếp tục kinh ngạc, đây là ý gì? Lẽ nào Bạch Diệc Phi vẫn còn tiền?

Diệp Hoan và Phùng Tiên Tiên cũng đứng hình, chuyện này là sao? Bạch Diệc Phi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ? Không thể nào?

Đúng vậy! Không có khả năng.

“Bạch Diệc Phi, đừng nói càn nữa, ai mà không biết anh chỉ có từng ấy tài sản, anh còn muốn đóng kịch đến bao giờ?”, Phùng Tiên Tiên chỉ vào Bạch Diệc Phi nói.

Diệp Hoan cau mày, gã không nghĩ Phùng Tiên Tiên lại có suy nghĩ đơn giản như vậy, dù tập đoàn Thủy Tinh không vượt qua được tập đoàn Diệp Thị, nhưng tài sản cũng có khả năng trên 10 tỷ.

Xem ra Bạch Diệc Phi có thể lại muốn mua thêm thẻ thăng cấp.

“Bạch Diệc Phi, anh đã có một tấm thẻ thăng cấp rồi, có nhất thiết phải tranh giành nữa không?”, Diệp Hoan trầm giọng nói.

Bạch Diệc Phi vẫn thản nhiên nói: “Tôi mua tặng vợ tôi”.

Nói xong thì mọi người đều ngơ ngác.

– ——————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK