Mục lục
Tuyệt Phẩm Cuồng Tế (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Hoan đặt ly rượu xuống, gã nhìn sao trời và biển lớn, giọng nói cũng mang đậm nỗi buồn.

“Nhà họ Diệp có tổng cộng bốn người anh em”.

“Bố tôi là con cả, đã được định sẵn là người thừa kế tiếp theo của nhà họ Diệp”.

“Nhưng sau khi ông tôi lui về thì bố tôi lại bị tai nạn giao thông, trở thành người bại liệt, mẹ tôi vì chịu đả kích như vậy nên cũng tiều tụy đi nhiều”.

“Không lâu sau ông tôi cũng mắc bệnh!”

“Haiz…”

“Trong một tháng ngắn ngủi mà mọi thứ đều ập đến, có phải quá trùng hợp rồi không?”

Nói xong thì Bạch Diệc Phi gật đầu: “Đúng vậy”.

Thật ra trong lòng Bạch Diệc Phi rất rõ ràng, đây cơ bản không phải là trùng hợp, mà là có người rắp tâm hãm hại.

Một gia tộc lớn như nhà họ Diệp thì tranh đoạt vị trí người thừa kế cũng giống như tranh đoạt ngôi vua thời cổ đại vậy, bọn họ bất chấp máu mủ ruột già, dùng mọi thủ đoạn để đoạt được.

Nhưng Bạch Diệc Phi cũng không nói nhiều, việc nội bộ của nhà họ Diệp không liên quan gì đến anh.

Diệp Hoan nói là trùng hợp, nhưng chính gã cũng biết, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được?

Diệp Hoan cười khổ: “Sau đó những người ủng hộ bố tôi đều quay sang ủng hộ chú hai và chú ba, cũng từ đó mà nhà tôi không có nổi một ngày yên bình”.

“Mà tôi bị tất cả anh em trong nhà cô lập, thậm chí cổ phần của nhà họ Diệp gần như bị họ chia năm xẻ bảy hết”.

“Bọn họ còn nói sẽ giúp bố tôi tìm bác sĩ giỏi, một lũ chỉ biết cấu xé tài sản nhà họ Diệp, dù biết nhưng tôi lại không thể làm gì được”.

Bạch Diệc Phi nghe xong thì nghi ngờ hỏi: “Với năng lực bây giờ của anh thì hoàn toàn có thể đấu với bọn họ?”

“Anh nghĩ tôi không muốn chắc?”, Diệp Hoan nhìn Bạch Diệc Phi, sau đó lại quay đầu đi cười khổ: “Nhưng còn bố mẹ tôi”.

“Chẳng may bọn họ chó cùng rứt giậu, báo thù bố mẹ tôi thì sao?”

Bạch Diệc Phi hơi ngừng lại, anh lập tức hiểu ra, sau đó gật đầu.

Cuộc đời của mỗi người đều có vài mối bận tâm, mà mối bận tâm đó chính là những người quan trọng nhất với chúng ta.

Anh cũng vậy, đối với anh thì không gì quan trọng hơn Lý Tuyết và bố mẹ em gái.

Bạch Diệc Phi quay nhìn Diệp Hoan: “Sau đó thì sao?”

“Ha ha…”, Diệp Hoan cười chế giễu nói “Chú tư của tôi nói, tôi nên rời khỏi thủ đô, nếu còn tiếp tục ở thủ đô thì cũng chỉ có thể bị chèn ép”.

“Không thể tìm ra được chân tướng sự việc, cũng không thể báo thù cho bố mẹ, vì vậy dưới sự giúp đỡ của chú tư, tôi rời khỏi thủ đô, đến Bắc Hải”.

“Dần dần dựa vào mối quan hệ của chú tư mà tôi có chỗ đứng ở Bắc Hải, rồi cũng nhờ chú tư giúp đỡ nên tôi đã trở thành chủ nhân mới của nhà họ Diệp”.

Mặc dù sắc mặt Diệp Hoan thản nhiên, nhưng Bạch Diệc Phi có thể cảm nhận được sự rét lạnh trong đó.

Bạch Diệc Phi nghĩ một lát, anh có chút đồng cảm với Diệp Hoan, đồng thời cũng thắc mắc: “Chuyện này có liên quan gì tới việc cưới Phùng Tiên Tiên?”

Diệp Hoan không quay đầu lại, gã chỉ lạnh nhạt nói: “Tiên Tiên tốt nghiệp trường y, sau khi tốt nghiệp thì làm việc ở bệnh viện”.

Nghe đến đây thì Bạch Diệc Phi lập tức hiểu ra: “Là cô ta chăm sóc cho bố anh?”

“Ừ”.

Bạch Diệc Phi vẫn không hiểu: “Chỉ vì lí do này mà anh phải cưới cô ta? Anh có thích cô ta không?”

Diệp Hoan lắc đầu, gã nghĩ rồi nói: “Nếu là sinh viên mới tốt nghiệp thì không có khả năng được chăm sóc bố tôi, là do chú hai tôi sắp xếp”.

“Cô ấy nhất định cũng biết điều này, vì vậy chăm sóc bố tôi rất cẩn thận, chỉ sợ chẳng may xảy ra sơ xuất gì, hơn nữa rất ân cần, còn đút thuốc, nấu cơm, đọc báo cho bố tôi nghe…”

“Tôi còn nhớ có một lần cô ấy không may làm rơi chiếc cốc, nước và mảnh vỡ thủy tinh rơi đầy trên sàn, đúng lúc bị tôi bắt gặp, cô ấy sợ tôi la nên vội vàng dùng tay không nhặt lên, sau đó thì bị mảnh thủy tinh cứa vào tay”.

“Đúng lúc mẹ tôi đến giờ uống thuốc, vì vậy tôi không quan tâm cô ấy nữa, bỏ đi tìm thuốc, nhưng do không thường ở bệnh viện nên không biết thuốc để ở chỗ nào, lúc ấy tôi vừa sốt ruột vừa tức giận, không nghĩ ngợi gì mà quát Phùng Tiên Tiên”.

“Cô ấy nghe thấy thì vội vàng đi rót nước, trong tay còn cầm thuốc chạy tới”.

“Chính mắt tôi nhìn thấy từng giọt từng giọt máu một chảy xuống trên cốc, một giọt, hai giọt, ba giọt…”

“Lúc đó mắt tôi cay cay, mũi cũng có chút chút xót”.

Bạch Diệc Phi nghe xong thì nhướng mày: “Vì vậy anh mới thích cô ta?”

Diệp Hoan lắc đầu cười: “Không phải, tôi chỉ cảm động thôi, vả lại lúc đó tôi cũng có hôn ước rồi”.

“Hả?”, Bạch Diệc Phi có chút ngạc nhiên, song nghĩ lại thì thấy đây cũng là điều đương nhiên, mấy gia tộc lớn thường hay có kiểu thông gia như vậy, có hôn ước trước cũng không phải hiếm, giống như Trường Tiễu và Tùng Lệ Nhã vậy.

Diệp Hoan uống một ngụm rượu, gã thở dài: “Lúc ông tôi còn sống thì đã định hôn sự của tôi với con gái của Lương Minh Nguyệt, Lương Ngọc”.

Bạch Diệc Phi mở to mắt, chết tiệt, không ngờ là Lương Ngọc.

Bạch Diệc Phi khó có thể tượng tưởng được một người phụ nữ mạnh mẽ như Lương Ngọc lấy chồng rồi thì sẽ thế nào? Hoặc là nếu gặp được người mình thích thì sẽ có bộ dạng thế nào?

“Vậy sau này vì sao lại cùng…”

Diệp Hoan cười khổ: “Đúng lúc chú tư thu xếp cho tôi rời khỏi thủ đô, mà chú hai nói nếu đã có hôn ước thì chi bằng kết hôn xong rồi hẵng đi”.

“Mà tôi biết thân phận của Lương Minh Nguyệt có ảnh hưởng như thế nào tới bốn gia tộc lớn, chú hai không muốn thấy tôi và Lương Ngọc kết hôn”.

Khi Lương Minh Nguyệt còn sống là chủ tịch của liên minh doanh nghiệp thủ đô, ông ta khống chế cả bốn gia tộc lớn, vì vậy nếu như Diệp Hoan thật sự kết hôn với Lương Ngọc thì Lương Minh Nguyệt có thể giúp Diệp Hoan tra ra đầu đuôi chân tướng sự việc.

“Vì vậy chú hai của anh ngoài mặt thì nói là muốn anh kết hôn, trong khi thật ra lại muốn giết anh?”, Bạch Diệc Phi cũng cầm ly rượu lên, uống một ngụm.

Diệp Hoan không đáp, chỉ nói: “Để có thể sống sót rời khỏi thủ đô nên tôi đã kéo Phùng Tiên Tiên tới tìm Lương Minh Nguyệt, nói chúng tôi đã ở chung một chỗ với nhau, Phùng Tiên Tiên đã mang thai con của tôi”.

“Lương Minh Nguyệt thương Lương Ngọc như vậy, nên sẽ không chấp nhận một thằng con rể như tôi, do đó tôi thuận lợi rời khỏi thủ đô”.

“Cuối cùng dựa vào quan hệ của chú tư mà tôi dần có chỗ đứng ở Bắc Hải”.

Trong mắt Diệp Hoan lúc này đều là hận thù, dường như gã muốn xé cái gì đó ra làm trăm mảnh.

Bạch Diệc Phi chỉ nhìn một chút rồi quay đi.

Diệp Hoan lại nói: “Sau này Phùng Tiên Tiên đột nhiên tới tìm tôi, nói cô ấy muốn gả cho tôi”.

“Tôi không đồng ý”.

“Lúc trước chỉ là vì rời khỏi thủ đô nên tôi mới cùng cô ấy đóng giả yêu đương”.

“Nhưng không biết cô ấy nghĩ gì, tôi không đồng ý thì cô ấy lập tức quỳ trước cửa nhà tôi”.

“Quỳ liền một ngày, cuối cùng cô ấy không chịu nổi mà ngất đi”.

“Tôi đưa cô ấy vào bệnh viện, sau khi cô ấy tỉnh lại thì tôi vẫn không nói gì, nhưng cô ấy cứ đòi gả cho tôi”.

“Tôi không còn cách nào khác, định đành giả vờ đáp ứng, rồi đợi sau này tìm cơ hội từ chối”.

“Lúc đó cô ấy đột nhiên rút ra điện thoại, đưa cho tôi xem một video”.

Trong video là lời của mẹ Diệp Hoan nói với gã.

“Con trai, mẹ biết con không có ý gì, nhưng sự trong trắng của con gái rất quan trọng, con ở trước mặt nhiều người nói Phùng Tiên Tiên mang thai con của con, rồi sau này cô ấy lấy chồng thế nào được?”

“Tiên Tiên là một cô gái vừa chăm chỉ vừa nỗ lực, lại còn có thể ở bên cạnh chăm sóc cho con, con trai à, con nên ở cùng cô ấy, lấy cô ấy về làm vợ”.

“Bố mẹ không cần Tiên Tiên chăm sóc nên để con bé đi tìm con, đợi khi nào hai con cùng với nhau thì cho con xem video này”.

“Mẹ còn muốn nhìn các con sinh cháu trai nữa! Nhưng đáng tiếc mẹ không thể nhìn thấy nữa rồi”.

“Sau khi hai đứa ở với nhau thì phải cố gắng sống cho tốt, con phải đối tốt với con bé một chút, đừng có ức hiếp con bé, biết chưa?”

“Mẹ chỉ cần như vậy đã mãn nguyện rồi, không cầu gì hơn, con trai, đừng cố gắng đi tìm sự thật nữa”.

“Như vậy là tốt rồi”.

“Con kết hôn với Tiên Tiên, sinh con cái, lại chăm sóc em gái con, một nhà hạnh phúc”.

Video kết thúc.

Diệp Hoan nhạy cảm bắt được thông tin quan trọng trong đó, mắt gã đỏ ngầu, gã giữ chặt Phùng Tiên Tiên rồi hét lên: “Vậy là có ý gì? Vì sao mẹ tôi không thể nhìn thấy nữa?”

“Vì sao?”, Diệp Hoan vừa hét lên vừa không ngừng lắc Phùng Tiên Tiên, mặc dù trong lòng có đáp án nhưng gã lại không muốn thừa nhận sự thật đó.

Phùng Tiên Tiên nhìn thấy Diệp Hoan như vậy thì chỉ ghẹn ngào nói: “Bác… mất rồi”.

Trên boong tàu, gió thổi hiu hiu.

Diệp Hoan nói xong thì ngẩng đầu lên, gã không ngừng chớp mắt, dường như muốn ép thứ chất lỏng trong mắt đang muốn chảy ra kia trở về.

– ——————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK