Mục lục
Tuyệt Phẩm Cuồng Tế (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên thực tế thì nhân viên lễ tân đã nghĩ nhiều rồi, bởi vì Bạch Diệc Phi không hề để ý đến cô ta, cuối cùng Trương Vinh dẫn anh đi thẳng lên lầu.

….

Trên lầu, Lý Tuyết vừa kết thúc cuộc họp, chuẩn bị tan làm thì có tiếng gõ cửa.

“Mời vào”.

Bạch Diệc Phi đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy Lý Tuyết đang đứng trước bàn làm việc dọn dẹp đồ đạc, lúc này Lý Tuyết đang quay lưng về phía Bạch Diệc Phi nên không hề biết người đến là ai.

“Có chuyện gì vậy?”, Lý Tuyết vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi, cô cũng không quay đầu lại nhìn.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì rón rén đi đến phía sau cô, sau đó ôm chặt lấy cô từ phía sau.

“Aaa!”

Lý Tuyết giật thót, cô cố gắng hết sức giãy dụa nhưng càng giãy thì càng không thể thoát ra.

Bạch Diệc Phi sợ làm đau Lý Tuyết nên vội vàng nói: “Tuyết Nhi, là anh”.

Lý Tuyết nghe thấy giọng nói quen thuộc của anh thì khựng lại, lúc này mới quay đầu lại phía sau để nhìn, quả thực là Bạch Diệc Phi cho nên mới quay người lại dùng nắm đấm nhỏ bé của mình ra sức đấm vào ngực Bạch Diệc Phi.

“Anh làm cái gì mà lại doạ em như vậy? Em còn tưởng…”.

Bạch Diệc Phi vội vàng nhận lỗi: “Anh sai rồi, là lỗi của anh, không phải là anh muốn tặng cho em một bất ngờ hay sao?”

Lý Tuyết lườm Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi thấy vậy thì tim đập thùm thụp, trong lòng nổi lên ý nghĩ không được hợp cảnh cho lắm, ít nhất Bạch Diệc Phi cũng biết là địa điểm không hợp với ý nghĩ.

Bạch Diệc Phi kéo tay Lý Tuyết nói: “Đi, chúng ta đi ăn cơm nào”.

Lý Tuyết hừ mũi nhưng vẫn cầm túi xách lên đi theo Bạch Diệc Phi

Sau khi lên xe, Bạch Diệc Phi bèn đưa Lý Tuyết đến một quán đồ tây, nói mới nhớ là hai người bọn họ hình như rất ít khi đi ăn đồ tây với nhau, chủ yếu vẫn là không có thời gian.

“Bữa tối dưới ánh nến lãng mạn, hi hi…”, sau khi ngồi xuống thì Bạch Diệc Phi cười nói với Lý Tuyết.

Tiếp đó, thì diễn biến của sự việc chẳng bao giờ được như ý cả.

Khi Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết đang chuẩn bị ăn thì có một cặp tình nhân bước vào trong nhà hàng, trong đó người đàn ông chính là Tiêu Vinh Đào ngày hôm qua vừa xúi giục giám đốc Phùng.

Do chọn vị trí nên chỗ ngồi của Bạch Diệc Phi lại quay lưng về phía Tiêu Vinh Đào, mà Tiêu Vinh Đào sau khi bước vào nhà hàng nhìn thấy Lý Tuyết thì theo phản xạ cho rằng Lý Tuyết với giám đốc Phùng đã thành đôi rồi, mà không biết người đàn ông ngồi đối diện với Lý Tuyết kia là ai.

Tiêu Vinh Đào ôm bạn gái trong tay bước đến bàn ăn của Lý Tuyết.

“Giám đốc Lý, tối hôm qua có vui vẻ không?”, trong mắt Tiêu Vinh Đào đầy ắp sự bỡn cợt, có thể trả thù được Lý Tuyết chính là đã trả thù được Bạch Diệc Phi, điều này khiến gã cảm thấy sung sướng vô cùng.

Lý Tuyết nhướng mắt nhìn Tiêu Vinh Đào, hơi chau mày lại: “Tiêu Vinh Đào!”

Đúng lúc này, người phụ nữ bên cạnh Tiêu Vinh Đào thấy vậy, lại liên kết với cuộc đối thoại vừa rồi thì cho rằng Lý Tuyết và Tiêu Vinh Đào có mối quan hệ ái muội, nhất là khi nói về chuyện tối qua.

Hôm qua cô ta đã mời gã cũng ăn tối nhưng Tiêu Vinh Đào lại nói có một bữa tiệc không thể từ chối, bây giờ gã lại hỏi một cô gái xinh đẹp khác là tối hôm qua có vui không thì cô ta không nghĩ lệch lạc mới lạ.

“Tối hôm qua không phải là anh ở chung với con hồ ly tinh này chứ?”, bạn gái chất vấn Tiêu Vinh Đào: “Tối qua anh không hề tham gia bất kỳ bữa tiệc nào!”

Tiêu Vinh Đào giật mình ngẩn ra tiếp sau đó thì đen mặt: “Vớ vẩn! Tối qua đúng là tham gia tiệc mà!”

“Vậy thì sao lại hỏi như thế, chắc chắn tối qua anh ở chung với con hồ ly tinh này!”, bạn gái hắn không tin, cô ta cũng biết Tiêu Vinh Đào đã đổi rất nhiều người yêu rồi cho nên rất không yên tâm với gã.

Tiêu Vinh Đào thấy bộ dáng của cô ta rồi lại quay qua ngó ra xung quanh nhà hàng thấy có vài người bắt đầu quay qua bên này nhìn thì cảm thấy rất mất mặt nên thấp giọng quát: “Việc tối hôm qua không như em nghĩ, đừng có ở đây làm mất mặt anh!”

“Anh!”, bạn gái nghe xong câu này thì càng tin tưởng Tiêu Vinh Đào và Lý Tuyết có vấn đề cho nên mới quay người qua chỗ Lý Tuyết nói: “Con hồ ly tinh không biết xấu hổ này!”

Sắc mặt của Lý Tuyết vô cùng khó coi, vốn dĩ cô vẫn còn sợ hãi chuyện xảy ra tối hôm qua.

“Tôi với anh ta chẳng có quan hệ gì hết!”, Lý Tuyết lạnh lùng nói: “Tôi đã kết hôn rồi!”

Người phụ nữ ngẩn ra tiếp sau đó lại càng nổi điên: “Kết hôn rồi còn đi ra ngoài dụ dỗ người đàn ông khác! Hồ ly tinh!”

Lời vừa dứt thì có một thanh âm vô cùng chát chúa vang lên.

“Bốp!”

Âm thanh này to đến nỗi khiến tất cả mọi người trong nhà hàng đều quay lại nhìn.

Người phụ nữ ôm chặt má mình, đần mặt ra nhìn người đàn ông không quen trước mắt.

Tiêu Vinh Đào thấy vậy thì nổi khùng lên, dù gì thì cô ta cũng là người đàn bà của gã, nhưng lại bị tên đàn ông khác đánh thì có khác gì đánh vào mặt gã đâu: “Con mẹ mày dám đánh người đàn bà của tao à? Mày…”.

Nói đến đây thì Tiêu Vinh Đào bỗng nghẹn lại bởi vì bây giờ gã mới nhận ra người đàn ông này là ai.

Làn da của Bạch Diệc Phi đen hơn một chút, cũng gầy hơn một chút, mà Tiêu Vinh Đào lại chỉ lo nói chuyện với Lý Tuyết mà hầu như quên luôn Bạch Diệc Phi đang ngồi đó cho nên vẫn chưa nhận ra anh.

“Bạch Diệc Phi?”, Tiêu Vinh Đào trợn trừng hai mắt: “Sao cậu lại ở đây?”

Ánh mắt Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn hai người: “Tôi và vợ mình đang ăn cơm, tại sao lại không thể ở đây?”

Bạn gái của Tiêu Vinh Đào không dám mở miệng thêm nữa, khí thế của Bạch Diệc Phi quá mức khủng bố, cô ta thấy sợ.

“Cậu… không phải cậu đã…”, Tiêu Vinh Đào nhất thời không phản ứng kịp, Bạch Diệc Phi đã mất tích cả tháng nay rồi, chẳng lẽ không phải là đã chết từ lâu rồi sao? Sao bây giờ vẫn sống sờ sờ đứng ở đây thế này?

Bạch Diệc Phi hừ lạnh, anh biết Tiêu Vinh Đào đang nghĩ cái gì trong đầu, nhưng mà anh không muốn nói những lời thừa thãi: “Tiêu Vinh Đào, tôi đang định tìm cậu đây, bắt nạt vợ tôi, cậu cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho cậu hay sao?”

“Ý của cậu là gì?”, Tiêu Vinh Đào theo phản xạ lùi về phía sau một bước, trước đó gã từng bị Bạch Diệc Phi đập cho một trận cộng thêm cơn khủng hoảng sau khi công ty của gã bị phá sản khiến cho gã sinh ra một loại cảm giác sợ hãi theo bản năng.

Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Việc xảy ra tối qua, đừng cho là tôi không biết”.

“Cái ông giám đốc Phùng của cậu ngày hôm nay đã bị tôi đến đập phá hết xưởng, người cũng bị tôi đập cho một trận rồi, còn có gã Ngưu Kim ăn cây táo rào cây sung kia cũng đã bị tôi sa thải”.

“Bây giờ, chỉ còn lại cậu thôi, cậu nói xem, tôi nên đập cho cậu một trận hay là lại khiến cho công ty của cậu phá sản thêm lần nữa đây?”

Tiêu Vinh Đào nghe vậy thì rùng mình một cái, gã nói hôm nay làm sao mà lại không liên lạc được với giám đốc Phùng, hoá ra là nhà xưởng bị người ta phá rồi, người cũng bị xử lý, mà Ngưu Kim kia vốn cũng định từ chức thì giờ quả thực đã nghỉ việc rồi nhưng mà là do Bạch Diệc Phi sa thải.

Nhất thời Tiêu Vinh Đào không nói được gì, bạn gái nhìn thấy gã như vậy thì trong lòng cũng thót lên một cái theo bản năng.

Bạch Diệc Phi lúc này mới quay ra nói với bạn gái Tiêu Vinh Đào: “Tôi không đánh phụ nữ, nhưng mà cô dám mắng vợ tôi thì tôi không thèm quan tâm cô có phải phụ nữ hay không, đều đánh hết!”

“Bây giờ, lập tức xin lỗi vợ tôi!”

Bạn gái nghe vậy thì liếc mắt nhìn Tiêu Vinh Đào một cái, do dự mãi không nói gì.

Tiêu Vinh Đào biết, bây giờ không phải là lúc để đối đầu với Bạch Diệc Phi cho nên kéo bạn gái của mình qua đẩy về phía trước mặt Lý Tuyết: “Mau xin lỗi!”

Bạn gái thấy vậy thì chỉ đành cúi đầu: “Xin lỗi…”.

Tiêu Vinh Đào thấy vậy thì lập tức cười nịnh nọt: “Xin lỗi cũng xin lỗi rồi, vậy chúng tôi không làm phiền hai người ăn cơm nữa”.

Nói xong gã bèn kéo bạn gái mình rời đi.

“Đứng lại!”, Bạch Diệc Phi lập tức gọi bọn họ lại: “Tôi cho phép các người đi chưa?”

Tiêu Vinh Đào khựng lại, liền sau đó sắc mặt sa sầm lại nói: “Bạch Diệc Phi, cậu còn muốn gì nữa?”

“Xin lỗi là việc của cô ta, việc của cậu tôi còn chưa tính với cậu đâu!”

– ——————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK