Mục lục
Tuyệt Phẩm Cuồng Tế (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Tuyết cười khẽ rồi gật đầu.

Hứa Xương lại nói: “Đúng vậy, cô vừa mới nhậm chức nên chưa quen việc ở liên minh doanh nghiệp, vì thế tôi sẽ ở lại đây giúp cô làm quen dần, khi nào cô chắc tay rồi thì tôi sẽ rời đi”.

Lý Tuyết gật đầu: “Làm phiền anh Hứa Xương rồi”.

“Sắp cập cảng rồi. Về chuẩn bị trước đi, tôi cho cô thời gian ba ngày. Như vậy đã đủ rồi đúng không? Ba ngày nữa phải tới liên minh doanh nghiệp báo cáo”, Hứa Xương cười nói.

Lý Tuyết nghe thấy thế thì buột miệng nói: “Không cần, ngày mai tôi đã có thể tới báo cáo”.

Hứa Xương ngây ra một lúc, sau đó thì cười nói: “Tốt, tốt, có thể sớm nhậm chức”.

Lý Tuyết mỉm cười gật đầu, Hứa Xương duỗi tay nói: “Tôi rất mong được làm việc với cô Lý Tuyết đây”.

“Tôi cũng rất mong chờ”, Lý Tuyết cũng bắt tay Hứa Xương.

Đúng lúc này Bạch Diệc Phi đi tới nhẹ giọng nói với Hứa Xương: “Sau này tôi phải nhờ anh Hứa chăm sóc vợ tôi rồi”.

“Tất nhiên rồi”, Hứa Xương bật cười.

Bạch Diệc Phi mỉm cười nắm tay Lý Tuyết, cơ thể Lý Tuyết hơi cứng lại, một lúc mới trở lại tự nhiên.

Bạch Diệc Phi cảm thấy có gì đó không đúng, anh buông tay ra rồi kéo Lý Tuyết chào tạm biệt Hứa Xương, sau đó thì rời đi.

Sau khi rời khỏi sảnh lớn thì còn một lúc nữa mới cập bờ, Lý Tuyết nói rằng mệt mỏi nên trở về khoang nghỉ ngơi.

Bạch Diệc Phi đợi cho đến khi Lý Tuyết ngủ say rồi mới bước lên boong.

Hứa Xương đứng bên lan can, gió biển thổi mát rượi.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì nhấc chân bước tới.

Hứa Xương dường như biết đó là anh, anh ta vẫn nhìn về phía xa: “Đến đây để cảnh cáo tôi sao?”

“Cái gì?”, Bạch Diệc Phi nhìn Hứa Xương với vẻ không hiểu.

Hứa Xương cười: “Cảnh cáo tôi tránh xa vợ của anh một chút?”

Bạch Diệc Phi nghe xong chỉ cười nói: “Không phải sao?”

“Đừng lo lắng”, Hứa Xương nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ không động đến vợ của anh, tôi cũng không có ý nghĩ khác”.

“Vậy ý anh là gì?”, Bạch Diệc Phi nhìn Hứa Xương.

Hứa Xương cuối cùng cũng quay đầu lại, vỗ vai Bạch Diệc Phi: “Tự tin lên, đừng nghĩ nhiều như vậy”.

Bạch Diệc Phi nhìn Hứa Xương với vẻ không hiểu, thật sự không biết Hứa Xương tại sao lại nói như vậy.

Hứa Xương lại thở dài, anh ta nhẹ nói: “Vợ anh rất yêu anh, tôi có thể nhìn ra được”.

“Anh có biết lúc anh khống chế người có thuốc nổ thì vợ anh có biểu cảm thế nào không?”, Hứa Xương quay đầu lại hỏi.

Bạch Diệc Phi lắc đầu, lúc đó anh chỉ nhìn thoáng qua Lý Tuyết, sau khi chắc chắn Lý Tuyết đã an toàn thì cũng không chú ý đến biểu cảm của cô lắm.

Hứa Xương nhẹ nói: “Cô ấy rất lo lắng, muốn nhanh chóng chạy tới, thậm chí khi không có ai tới giúp đỡ anh thì ánh mắt cô ấy hiện lên sự tuyệt vọng và vô hồn”.

“Anh có biết điều đó có nghĩa là gì không?”

Bạch Diệc Phi sửng sốt một chút, sau đó anh cụp mắt xuống, đương nhiên anh biết ý nghĩa là gì, nếu Bạch Diệc Phi chết thì Lý Tuyết cũng sẽ chết theo.

Hứa Xương nhìn Bạch Diệc Phi với vẻ không vừa ý: “Cô ấy rất yêu anh, nhưng anh lại không tin cô ấy. Đây là chà đạp lên tình cảm của cô ấy”.

“Xin lỗi”, Bạch Diệc Phi nhẹ giọng nói: “Tuy nhiên tôi chưa từng không tin tưởng cô ấy”, chỉ là anh không tin những người khác mà thôi.

Hứa Xương nhún vai phản bác: “Anh chỉ nói miệng thế thôi”.

Bạch Diệc Phi: “…”

Cách đó không xa, bến tàu dần hiện ra trong tầm mắt.

Hứa Xương và Bạch Diệc Phi đều nhìn thấy, Hứa Xương chỉ tay nói: “Gần đến rồi”.

Bạch Diệc Phi nghiêng đầu nhìn Hứa Xương một cái, sau đó đột nhiên hỏi: “Ông ba Lâm bây giờ không hành động gì sao?”

Ông ba Lâm đã bị lộ, khi tất cả lên bờ thì ông ta sẽ phải chịu đòn phản công của ông hai Lâm, nhà họ Bạch và nhà họ Diệp.

Sau khi Hứa Xương nghe thấy thế thì bật cười: “Muốn không ai biết thì trừ khi diệt khẩu hết tất cả mọi người trên thuyền, nhưng tôi, Bạch Vân Bằng, Lâm Dụ Xương và Diệp Giả đều ở trên thuyền cả”.

“Nếu tất cả chúng ta đều bị diệt khẩu thì nhà họ Lâm có lẽ sẽ không còn tồn tại. Vì nhà họ Lâm tôi tin là ông ba Lâm sẽ không dám làm chuyện này”.

Bạch Diệc Phi dừng một giây, anh tò mò hỏi: “Tại sao bọn họ lại sợ anh?”

Hứa Xương chế nhạo: “Là sợ anh trai tôi”.

“Anh của anh?”, Bạch Diệc Phi càng thêm tò mò.

Hứa Xương cười gật đầu: “Đúng vậy, anh tôi chính là Hứa Đạo Trưởng”.

Bạch Diệc Phi nghe đến ba chữ cuối cùng thì giật mình.

Đạo trưởng cũng không phải là đạo sĩ, đó chỉ là tên gọi thôi, người đó họ Hứa, gọi là Hứa Đạo Trưởng.

Bạch Diệc Phi không phải là lần đầu tiên nghe được hai chữ đạo trưởng này, bởi vì Từ Lãng từng nói rằng Hứa Đạo Trưởng biết nơi ở của em gái anh.

Lần thứ hai nghe được tên này thì biết đó là chủ tịch liên minh doanh nghiệp thủ đô.

Sau khi Lương Minh Nguyệt qua đời thì vị Đạo Trưởng này đã trở thành chủ tịch mới của liên minh doanh nghiệp thủ đô.

Bạch Diệc Phi có chút hứng thú với vị Đạo Trưởng này, nhưng không phải vì bản thân, mà là vì Từ Lãng.

Đó là người thân duy nhất của Từ Lãng, nên khi có cơ hội đương nhiên cũng muốn giúp Từ Lãng.

Bạch Diệc Phi hỏi: “Có cơ hội gặp được anh của anh không?”

“Đương nhiên có cơ hội thì có thể”, Hứa Xương gật đầu nói tiếp: “Tuy nhiên quan hệ của tôi và anh trai không tốt lắm. Chuyện này thật sự phải nhờ vào vận may rồi”.

Bạch Diệc Phi gật đầu không nói gì, chỉ cần có cơ hội là tốt rồi.

Hai mươi phút sau du thuyền cập bến.

Không có gì xảy ra trong hai mươi phút này, giống như Hứa Xương nói, ông ba Lâm kia quả thật không dám làm gì.

Lúc này có rất nhiều người ở bến tàu, tất cả đều đang đợi người trên du thuyền, phần lớn là nhân viên, hoặc người nhà.

Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết cùng nhau xuống tàu, hai người cũng không đi theo Bạch Vân Bằng.

Thật ra Bạch Diệc Phi muốn cảm ơn Lâm Dụ Xương, bởi vì anh biết rằng phiếu bầu của Lâm Dụ Xương dành cho Lý Tuyết, có lẽ nhờ mối quan hệ với Bạch Vân Bằng, cũng có lẽ là do quan hệ của Lâm Cuồng.

Nói tóm lại cuộc bình chọn này đối với họ rất quan trọng, anh nhất định phải cảm ơn, nhưng tiếc thay anh không thấy Lâm Dụ Xương đâu.

Sau khi xuống thuyền đã thấy đám người Lưu Hiểu Anh đang đợi ở đó.

Sau khi đến gần thì Lưu Hiểu Anh định lên tiếng chào, nhưng cô ta nhận ra sắc mặt của Lý Tuyết có chút không đúng, vì vậy quay sang hỏi: “Lý Tuyết, sao sắc mặt lại cô xấu như vậy?”

Bạch Diệc Phi phát hiện sắc mặt Lý Tuyết thật sự không tốt, có chút tái nhợt, môi cũng hơi khô khốc: “Lý Tuyết”.

Lý Tuyết khẽ lắc đầu: “Không sao, có thể bị cảm”.

Bạch Diệc Phi lập tức đưa Lý Tuyết cho Lưu Hiểu Anh: “Mau lên xe xem thử cho cô ấy”.

“Ừ”, Lưu Hiểu Anh kéo Lý Tuyết vào xe cứu thương.

Bạch Diệc Phi muốn lên xe nhưng bị Lý Tuyết ngăn lại: “Anh hẳn còn nhiều chuyện, đừng đi theo em, em có Hiểu Anh chăm sóc là được rồi”.

Cô vừa nói xong thì Bạch Diệc Phi do dự một chút, sau đó gật đầu nói: “Được rồi, Hiểu Anh, chăm sóc cô ấy nhé”.

“Yên tâm đi”, Lưu Hiểu Anh làm một động tác Ok.

Bạch Diệc Phi nhìn họ rời đi trước rồi mới lên xe khác với đám người Vương Lâu.

Trong xe cứu thương.

“Không sao, chỉ là bị cảm thôi. Về kê đơn thuốc là được”, Lưu Hiểu Anh kiểm tra xong thì cười.

Ly Tuyết gật đầu không nói gì cả.

Lưu Hiểu Anh nhìn cô một cái rồi mỉm cười: “Ở trên du thuyền thế nào? Có phải rất thú vị đúng không?”

Lý Tuyết cười nhẹ: “Cũng may gió biển tốt, rất thoải mái, bình minh cũng đẹp”.

“Thật là hâm mộ…”, Lưu Hiểu Anh lộ ra vẻ ghen tị: “Tôi cũng muốn ở trên du thuyền ngắm bình minh trên biển!”

“Còn có cơ hội mà”, Lý Tuyết phát hiện trên xe cấp cứu ngoại trừ tài xế thì chỉ có hai người bọn họ, vì thế hỏi: “Những y tá khác đâu?”

“Ồ, tôi để họ bắt taxi về nhà rồi”, Lưu Hiểu Anh không thèm để ý mà nói.

Lý Tuyết kinh ngạc nói: “Không phải có thể ngồi cùng 1 xe về sao?”

– ——————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK