Mục lục
Tuyệt Phẩm Cuồng Tế (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Tuyết nhìn Lưu Hiểu Anh, sau đó nói: “Thật ra tôi có thể nhìn ra được cô rất thích anh ấy”.

“Tôi…”, Lưu Hiểu Anh siết chặt góc áo: “Tôi sẽ không quấy rầy cô, quan hệ của hai người tốt như thế, tôi sẽ không phá hủy nó”.

Đây là lời xuất phát từ đáy lòng Lưu Hiểu Anh, nếu cô ta thật sự muốn phá hủy thì đã có thể nhân cơ hội Lý Tuyết mất trí nhớ rồi, cũng đâu cần đợi đến bây giờ?

Rốt cuộc điểm mấu chốt vẫn là đạo đức, bản thân cô ta cũng không muốn làm tuesday phá hủy tình cảm của người khác.

Lý Tuyết nhìn Lưu Hiểu Anh, cô hít sâu một hơi rồi hỏi: “Khi nào tôi có thể gặp dì hai của cô?”

Lưu Hiểu Anh sửng sốt một lúc rồi mới trả lời: “Tôi hỏi dì hai rồi, hình như dì hai có chuyện nên chưa xác định chắc chắn được thời gian”.

“Được”, Lý Tuyết gật đầu, sau đó cô nhìn Bạch Diệc Phi trên giường, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Lưu Hiểu Anh thấy thế thì rất nghiêm túc xin lỗi: “Tôi xin lỗi”.

Lý Tuyết lắc đầu: “Chắc cô cũng mệt rồi? Đi nghỉ ngơi đi!”

“Ừ”, Lưu Hiểu Anh gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.

Sau khi đóng cửa lại Lý Tuyết ngồi xuống bên giường, cô nhìn Bạch Diệc Phi ở trên giường, đột nhiên có chút bối rối: “Em làm như vậy có đúng không?”

Lòng kiên định của Lý Tuyết đã bị lung lay.

Bạch Diệc Phi muốn kế thừa nhà họ Bạch, mà cô thì không sinh con được, cô cũng không biết có chữa khỏi được hay không, cô độc chiếm anh như vậy không biết có đúng không nữa?

Nếu không chữa được thì sao?

Cô có nên chuẩn bị trước không?

Hình ảnh Lưu Hiểu Anh vừa định hôn Bạch Diệc Phi lại hiện lên trong đầu, nếu cô không ở bên Bạch Diệc Phi nữa thì không biết chừng anh sẽ chấp nhận Lưu Hiểu Anh?

Nếu thế Lưu Hiểu Anh có thể sinh con cho Bạch Diệc Phi, mà anh cũng có thể kế thừa nhà họ Bạch, không bị nhà họ Bạch bỏ rơi.

Nhưng nghĩ đến điều đó thì Lý Tuyết lại rơi nước mắt.

Dù lý trí có hào phóng thế nào nhưng về mặt cảm tính cô vẫn không muốn, đã là tình yêu thì không thể dung thứ cho sự tồn tại của bất kỳ người thứ ba nào, dù chỉ vì lợi ích của người kia.

Lý Tuyết lau nước mắt rồi đứng dậy lau người cho Bạch Diệc Phi.

Sau khi Lưu Hiểu Anh đi ra ngoài thì cô ta đi thang máy thẳng lên tầng cao nhất của khách sạn.

Vào ban đêm, đèn neon chiếu sáng cả thành phố.

Lưu Hiểu Anh đứng trên sân thượng nhìn những tòa nhà cao cách đó không xa.

Tại sao cô ta lại làm như thế?

Biết rằng Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết rất yêu nhau, nhưng bản thân lại không tự chủ được suýt chút nữa vượt qua ranh giới, sao cô ta lại có thể làm ra chuyện như vậy?

Lương tâm lên án khiến Lưu Hiểu Anh không khỏi bất an.

Dần dần Lưu Hiểu Anh nảy ra ý định, cô ta muốn rời khỏi Bạch Diệc Phi, chờ đến khi cô ta hoàn toàn quên đi Bạch Diệc Phi thì lúc đó sẽ quay trở lại với tư cách người bạn để giúp đỡ anh.

Ánh ban mai ló rạng, một ngày mới bắt đầu.

Trong phòng khách sạn, Bạch Diệc Phi cau mày tỉnh lại sau giấc ngủ.

Đêm qua say rượu khiến Bạch Diệc Phi rất đau đầu, sau khi ngồi dậy đã xoa thái dương nhưng không giảm mấy.

“Ối…”

Bạch Diệc Phi ngồi trên giường hồi lâu mới hoàn toàn tỉnh lại, đầu cũng không còn đau nữa, sau đó anh phát hiện phòng này không phải của mình.

Anh nhớ ra hình như ngày hôm qua đã uống quá nhiều, sau đó được Lý Tuyết đỡ đến một phòng trong khách sạn.

Nhưng tại sao bây giờ chỉ có một mình anh trong phòng?

Bạch Diệc Phi nhìn xung quanh, trong phòng tắm không có một tiếng động, anh thật sự là người duy nhất trong phòng.

“Không xong rồi!”

Bạch Diệc Phi đột nhiên nhớ tới hôm nay là ngày Lý Tuyết đến tỉnh Bắc Hải nhậm chức, Lý Tuyết chắc hẳn đã đi Bắc Hải rồi!

Bạch Diệc Phi hất chăn ra rồi liếc mắt nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ, anh nhanh chóng xuống giường đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ, sau đó phát hiện quần áo ở trên giá phòng tắm.

Chắc Lý Tuyết đã chuẩn bị cho anh.

Bạch Diệc Phi cười: “Đúng là vợ mình!”

Sau khi tắm rửa thay quần áo thì Bạch Diệc Phi cầm điện thoại di động rời khỏi khách sạn.

Trong xe, Bạch Diệc Phi gọi cho Lý Tuyết, nhưng Lý Tuyết không trả lời cuộc gọi của anh.

Bạch Diệc Phi nghĩ Lý Tuyết bận nên không gọi lại, anh gọi điện cho Trần Hạo.

“Alo, anh à, anh tỉnh rồi sao!”, giọng nói của Trần Hạo từ trong điện thoại truyền đến.

Bạch Diệc Phi ừ một tiếng rồi hỏi: ” Lý Tuyết đi Bắc Hải rồi à?”

“Đúng vậy, chị dâu sáng sớm đã đi rồi”, Trần Hạo đáp.

Bạch Diệc Ph gật đầu: “Ra vậy”.

Sau khi cúp điện thoại thì Bạch Diệc Phi lại xoa thái dương, say rượu đúng là khó chịu.

Lúc này Trương Hoa Bân gọi đến.

“Tra ra được một số thứ rồi, mau đến Tập đoàn Hầu Tước”.

“Ừ”.

Bạch Diệc Phi lái xe thẳng đến tòa nhà đối diện Tập đoàn Hầu Tước, ở nơi đó anh gặp đám người Trương Hoa Bân.

Sau khi lên xe Trương Hoa Bân nói: “Theo điều tra thì Liễu Chiêu Phong là người của Bạch Khiếu”.

Bạch Diệc Phi không ngạc nhiên về điều này, Liễu Chiêu Phong đã nói qua khi ở trên du thuyền.

“Diệp Hoan ném hơn ba tỷ cho tập đoàn Hầu tước, nhưng tình hình của tập đoàn Hầu Tước có lẽ mọi người cũng đã biết, cho nên lúc này Bạch Khiếu đề nghị thu mua Tập đoàn Hầu Tước thì Diệp Hoan ngay lập tức bán đi”.

Trương Hoa Bân cảm thán nói: “Như vậy tính ra thì tập đoàn Hầu Tước vẫn là tài sản của nhà họ Bạch”.

Bạch Diệc Phi cau mày: “Bạch Khiếu sao lại mua tập đoàn Hầu Tước?”

“Cái này thì tôi không biết”, Trương Hoa Bân lắc đầu.

Bạch Diệc Phi lại hỏi: “Đã tra ra được gì về ông ba Lâm rồi?”

Trương Hoa Bân gật đầu: “Tra được một chút, nhưng không toàn diện”.

“Vốn dĩ Lâm Dụ Xương định quay về tìm ông ba Lâm, nhưng Liễu Chiêu Phong lại đang gọi cho ông ba Lâm, vừa hay Lâm Dụ Xương cũng ở đó, cho nên Liễu Chiêu Phong đã đưa điện thoại cho Lâm Dụ Xương”.

“Sau khi Lâm Dụ Xương nghe điện thoại thì mọi thứ đã xong, đó là lý do ông ba Lâm bình an vô sự”.

“Nhưng tôi không tìm thấy những gì đã nói trong điện thoại”.

Bạch Diệc Phi nhíu mày suy nghĩ, Liễu Chiêu Phong, không, phải nói Bạch Khiếu không đơn giản, sau lưng nhất định có người giúp đỡ, chỉ một vài câu nói cũng có thể khiến sự việc lớn hóa nhỏ.

Đúng lúc này hơn hai mươi người đột nhiên lái xe rời khỏi Tập đoàn Hầu Tước.

Phần lớn số người trong hơn hai mươi người này đều là nhân viên của tập đoàn Hầu Tước.

Bạch Diệc Phi sững sờ.

Trương Hoa Bân giải thích: “Tập đoàn Hầu Tước hiện chỉ còn lại một lớp vỏ. Để duy trì thì chỉ có thể sa thải nhân viên mới có thể giảm chi phí”.

Bạch Diệc Phi nghe thấy thế thì vô thức nhíu mày.

Bởi vì trong ấn tượng của anh thì nhóm người này rất có năng lực, cho dù tập đoàn Hầu Tước muốn sa thải nhân viên thì cũng phải nên sa thải những kẻ vô dụng chứ.

Ở ngoài cửa, những người bị đuổi ra ngoài cầm một thùng các-tông, ai nấy đều van xin đừng đuổi họ đi.

Trương Hoa Bân không khỏi nghĩ đến việc tiết kiệm tiền cho vợ mình làm phẫu thuật, thế nên cảm thán nói: “Haiz, mọi người cũng không dễ dàng gì. Nếu không phải vì gia đình thì ai lại ăn nói khép nép như vậy?”

Bạch Diệc Phi nghe vậy hơi khựng lại, sau đó anh nhấc chân đi.

Thấy vậy thì Trương Hoa Bân đã giữ anh lại rồi nói: “Biết anh coi trọng tình nghĩa, nhưng mà anh phải biết rằng anh có thể giúp một người nhưng không giúp được một nhóm”.

“Hơn nữa anh có thể giúp được nhất thời chứ không giúp được một đời”.

“Hãy nghĩ lại xem, lúc trước anh rời tập đoàn Hầu Tước có ai đi theo anh không?”

– ——————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK