• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói không thèm để ý đến cơ hội lần này hoàn toàn là 

giả, cô rất để ý luôn đó chứ. 

Cơ hội ấy tốt biết là bao, có thể tiếp thu thêm không ít kiến thức, mà quan trọng là có thể vào học viện thiết kế Hương Cảng chính là bước đầu tiên để cô thực hiện ước 

mơ. 

Nếu không phải khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện, thì cô nhất định sẽ cầm hành lý lên đi liền. Nhưng cô không thể nào bỏ cha một mình để đến Hương Cảng. 

Lưu Họa Y lắc đầu, trông đầy phiền muộn. 

Lưu Họa Y bỏ tiết, đi thẳng tới chỗ ở của cha Lưu. Mở cửa, song cô lại chẳng thấy bóng hình cha đâu. Lưu Họa Y bỗng chốc trở nên hoảng hốt. 

Cô không kịp ngẫm nghĩ gì mà lao thẳng ra ngoài. Vừa mới ra tới cửa tiểu khu, cô lại phát hiện cha đang ngồi đánh cờ với người khác dưới gốc cây đại thụ. 

Cô thở phào nhẹ nhõm. Hù chết cô rồi, còn tưởng cha nghĩ không thông chứ. 

Từ xa nhìn lại, trên gương mặt cha Lưu là nụ cười nở đã lâu. Thời khắc này, ông gạt đi mưu mô trần tục, lại nhiều thêm chút bình thản, ung dung. 

Lưu Họa Y cười, đối với cha mà nói, đấy không hẳn không phải là chuyện tốt. 

"Ba." 

“Ấy. Họa Y tới rồi." Cha Lưu toét miệng cười, ông nhìn 

uy you a dang 

qua bàn cờ, “Đợi tí nha. Ba đánh xong ván này rồi chúng ta vê." 

“Vâng.” 

"An." 

“Tôi cũng ăn." 

“Ông Lưu này, ông đi nước cờ này không tệ nha?" “Đó là đương nhiên. Tôi đánh cờ cả đời cơ mà." Cha Lưu vừa nói vừa liếc nhìn Lưu Họa Y. 

Ông đúng thật là đánh cờ cả một đời. Trong cuộc đời ông, thương trường như một ván cờ, hôn nhân tựa một ván cờ, mà cuộc sống cũng chẳng khác một ván cờ là bao. 

Mỗi một bước đi là lại phải nhìn thêm hai bước, ba bước tiếp, cẩn thận khắp nơi, đề phòng đủ mọi loại người. 

Kết thúc ván cờ, cha Lưu toàn thắng. 

Hai cha con phấn khởi về nhà nấu cơm. 

Cha Lưu uống trà, từ dạo đấy, ông đã bỏ thuốc. 

Nhìn bóng người bận rộn của con gái, ông nhớ tới mẹ của Lưu Họa Y. 

Trước đây bà cũng vậy, hầu hạ mình chẳng ngại cực nhọc, vì mình mà tự giặt giũ nấu cơm. 

Lúc ăn cơm, Lưu Họa Y cầm một nghìn đồng đưa cho öng. 

“Ba à, ba cầm số tiền này trước. Ba muốn ăn gì thì mua mà ăn, nếu không đủ, ba cứ gọi cho con." 

By you are dang 

Cha Lưu nằm tiền trong tay, gật đầu. 

“Lâm Thành Nhân cho con à?" 

“Không ạ, con tìm việc bên ngoài, con cũng thích công việc đó lắm." Lưu Họa Y cười nói. 

Cha Lưu gật đầu, “Ầy. Nếu không phải vì ba... con đã chẳng cần làm vậy. 

“Ba nói gì vậy chứ. Sớm muộn gì con cũng phải đi làm thôi mà. Đây coi như luyện tập trước thôi." 

Cha Lưu cười tủm tỉm. 

“Phải rồi, gần đây con có thể khá bận đó ba, nên không có nhiều thời gian chăm sóc ba được, ba phải chăm sóc tốt cho mình đó. Có chuyện gì thì nói ngay với con nha." 

“Ba biết rồi.” 

Nụ cười và đôi mắt trên mặt cha Lưu tràn ngập cưng chiều. 

Cảm giác này thật tốt. Sao mình không phát giác sớm hơn một chút nhỉ? 

Cha Lưu nghĩ, nếu như mình có thể ngộ ra sớm hơn, vậy có phải con trai mình sẽ chẳng thành như vậy hay không? 

Nghĩ đến Lưu Tử Đằng, lòng ông lại thấy áy náy, nếu không phải ban đầu ông ngầm chấp nhận để Lâm Thị Ngọc Anh đưa Lưu Tử Đằng đi, thì bây giờ sẽ chẳng nên nỗi anh không rõ tung tích. 

Cha Lưu thở dài lắc đầu, đây đều do mình tạo nghiệt mà thôi. 

Lưu Họa Y biết ông đang suy tư điều gì, bèn kéo tay ông qua an ủi: “Ba yên tâm, bất kể thế nào cũng sẽ tìm được anh. Ba tin con. 

 

Cha Lưu đỏ mắt, gật đầu. 

Rời khỏi nhà, Lưu Họa Y đến nhà hàng. 

Lương Minh Thành đang ngồi trước dương cầm, chơi nhạc. Lưu Họa Y nhướn mày, anh ta đánh cũng tốt đó chú. 

à?" 

Thấy cô tới, Lương Minh Thành đứng dậy, “Cô đến đó 

“Xin lỗi... hôm qua tôi... 

“Tôi biết, cô bị bệnh. Thần Hi nói với tôi rồi." 

Anh ta phất tay với bản mặt chẳng thèm để ý. 

Đừng nói cô bị bệnh, cho dù cô không đến anh ta cũng sẽ chẳng hỏi cô nhiều. 

“Cô biểu diễn đi cô. Cô không biết hôm qua cô nói thế nào đâu, sau khi cô đi, ai nấy đều vỗ tay tán thưởng. Hai mắt Lưu Họa Y sáng lên, “Thật á?" 

Lương Minh Thành bĩu mỗi, “Lừa cô làm gì." 

Hôm qua, mặc dù cô chỉ biểu diễn một bài, nhưng nhiều người ở nhà ăn đều tới hỏi anh ta xem cô gái đánh đàn là ai. 

Anh ta dĩ nhiên không thể nói Lưu Họa Y là vợ của Lưu Thành Nhân được. Chỉ có thể cười bừa lừa cho qua. Lương Minh Thành trợn mắt nhìn cô, rồi lặng lẽ lui xuống. 

Những ngày tiếp theo, Lưu Họa Y đi sớm về trễ, cô cũng chẳng gặp Lưu Thành Nhân. Mỗi ngày, học xong là đến nhà hàng đánh đàn, đánh đàn xong thì về nhà ngủ. 

Lưu Họa Y cũng vui vẻ thoải mái lắm. Lúc rảnh rỗi, cô tới chỗ cha Lưu cùng ông ăn bữa cơm, tận hưởng cuộc sống ấm áp, yên bình của hai cha con. 

Cuộc sống như thế cứ tiếp tục đến khi Lưu Họa Y nhận được cọc tiền lương đầu tiên của đời người. 

Lương Minh Thành bảo lương là ba triệu năm trăm 

nghìn đồng, song thật ra lại đưa cô tận ba mưới làm triệu. 

Lưu Họa Y cầm tiền mà sướng rơn cả người. Cô đến siêu thị mua cho cha một bộ quần áo, sau đó mua thêm ít đồ bổ và đồ dùng hằng ngày, còn đâu thì giữ lại một phần tiền cho mình. 

Chuyển tiền vào trong tài khản của cha, rồi gọi điện cho ông, Lưu Họa Y vội vã trở lại biệt thự. 

Lúc về đến nhà, Lâm Thành Công đang ngồi trên số pha uống sữa, thấy cô quay về, anh cười híp mắt nhìn: “Chị dâu về rồi đó ạ?" 

“Ừ. Lại chỉ có mình cậu thôi à?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK