• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật vất vả mới được sống một cuộc sống thoải mái hơn, thế mà lập tức liền bị đánh ngược trở về thời gian đen tối trước đó. 

hầm hầm, phát ra ánh mắt cầu cứu về phía Lâm Thành Công. 

Lâm Thành Công quay mặt chỗ khác, vội vàng nhón mấy hạt cơm, chị dâu không phải tôi không giúp chị. Cái mặt anh trai đã sắp đen bằng đít nồi rồi. Tôi không dám đùa giỡn trước họng súng của anh ấy đâu. 

Ai bảo chị gan lớn bằng trời dám nhổ lông trên đầu 

con cọp. Bây giờ biết hậu quả nghiêm trọng rồi chứ ? 

"Nhìn cái gì mà nhìn? Gắp thức ăn." Lâm Thành Nhân gõ đũa trên mâm mấy cái, Lưu Họa Y nổi sùng. 

Đêm hôm đó sau khi Huỳnh Cấn Mai ra về, Lâm Thành Nhân ngồi phanh ngực trên sofa, cổ áo mở rộng liều mạng đổ nước vào cổ họng, Lâm Thành Công và Lưu Họa Y buồn cười nhưng lại cảm nhận được từ trường âm u lãnh khốc của hắn,s cũng không dám cười nữa. 

Sau khi Lâm Thành Nhân nốc nước xong, ánh mắt hung hăng nhìn Lưu Họa Y cười đặc biệt kinh khủng: "Làm khá lắm.” 

Lưu Họa Y mân mê mặt dây chuyền trên cổ, giả bộ cười hai tiếng. 

Sau đó sáng sớm hôm sau, Lưu Họa Y còn đang trong mộng chưa tỉnh ngủ liền bị Lâm Thành Nhân lôi tới phục vụ hắn thay quần áo, rửa mặt, ăn cơm. 

Lưu Họa Y xoa đôi mắt ngái ngủ chưa tỉnh táo, mặt đầy tức giận: "Tôi làm gì phải phục vụ anh? Anh không có tay à? Mình anh không tự ăn được à? ." 

Lâm Thành Nhân mặt không cảm giác, "Ông đây thích, được không? Cô không muốn thì cứ cút đi. Không dám cưỡng ép cô ở lại." 

Lưu Họa Y trợn mắt nhìn hắn, nhìn qua Lâm Thành Công một chút, chỉ thấy người phía sau lắc đầu một cái, Lưu Họa Y bực tức giậm chân. 

Chờ cô tra được tung tích của anh. Để rồi xem cô có còn thèm ở lại chỗ này không. Hừ. 

Hừ. Đến lúc đó ngươi quỳ xuống cầu xin tôi tôi cũng không thèm quay đầu lại đâu. 

Chăn đắp trong tay Lưu Họa Y bị cô vặn thành dây thừng xoắn, trong lòng căm hận mắng mỏ hắn. 

"Cô làm thức ăn cũng không tệ lắm nhỉ, sau này thức ăn trong nhà để cho cô làm đi. Vừa hay Chú Hiếu cũng lớn tuổi rồi, để chú ấy nghỉ ngơi nhiều một chút mới phải đạo." 

Lưu Họa Y trừng mắt, "Dựa vào cái gì?" 

Cô đúng là biết nấu cơm, nhưng cái này cũng không có nghĩa là mỗi ngày cô đều phải nấu cơm cho hắn ăn. 

"Sau này mỗi ngày món ăn phải thay mới, không thể ngày nào cũng giống ngày nấy, khẩu vị phải tốt hơn, giá trị dinh dưỡng phải cao hơn, hơn nữa còn phải là những món tôi thích.” 

Lâm Thành Nhân thản nhiên sai khiến cô, Lưu Họa Y nở nụ cười vặn vẹo: " Đại thiếu gia anh không sợ tôi hạ độc chết anh à?" 

Lâm Thành Nhân bỗng nhiên ôn nhu cười một tiếng, "Thiếu gia tôi cho dù chết cũng phải kéo cô chôn theo cho vui." 

bếp. 

Lưu Họa Y quắc mắt. Mặt đầy bi phẫn dậm chân vào 

Đại thiếu gia anh trước giờ không phải là lãnh khốc vô tình sao? Làm sao đột nhiên liền trở nên độc mềm như dậy rồi? 

Tính khí gì mà y chang thời tiết vậy, bảo thay đổi liên thay đổi ngay. 

Làm một mâm xào lô duẩn, một mâm đông pha nhục, còn có nửa bản vịt. 

Đại thiếu gia nhà họ Lâm nhìn một chút, đẩy dĩa xào thập cẩm tới trước mặt Lưu Họa Y, "Lựa hành cùng cà rốt bên trong ra. 

"Cái gì?" 

"Tôi bảo cô lựa ra.” 

Lưu Họa Y cười lạnh một tiếng, "Đại thiếu gia không phải muốn ăn thức ăn giá trị dinh dưỡng cao sao? Mấy món đó giá trị dinh dưỡng đều đặc biệt cao." 

"Củ cà rốt bổ sung vi ta min A, vừa khéo có thể trị ánh mắt không được thân thiện lại không biết nhìn người của thiếu gia nhà anh. Hành thì có thể phòng ngừa bệnh ung thư, mặc dù mùi sẽ hơi hăng nồng một chút, nhưng đại thiếu gia anh mở miệng làm gì có cái gì thơm tho đâu, nên cũng kshông có khác biệt gì quá lớn. 

Lưu Họa Y vừa nói, sắc mặt Lâm Thành Nhân càng ngày càng đen sì. 

Lâm Thành Công bụm mặt, lắc đầu điên cuồng như trống bỏi, chỉ tiếc Lưu Họa Y căn bản không hề chú ý đến 

hăn. 

"Lưu Họa Y đối đáp miệng lưỡi cũng mau mắn nhỉ? Nói xong chưa? Nói xong thì tiếp tục gặp ra cho tôi." Lâm Thành Nhân nhíu mày. 

Lưu Họa Y giận dữ kéo cái mâm sang lựa thức ăn, hừ hừ hừ,cô vốn rất ghét cà rốt và hành. Nên cô còn cố tình bỏ thật là nhiều...  

Một bên Lâm Thành Nhân ngấu nghiến ăn thịt kho 

 

tàu, mỗi lần hắn gắp một cục to, Lưu Họa Y liền thấy cổ họng co thắt. 

Cô còn chưa ăn cơm, chưa được ăn cơm đó. 

Nhìn Lâm Thành Nhân ăn uông rất nhiệt tình, Lưu Họa Y tức muốn nổ phổi, thật muốn ụp cả đĩa hành và cà rốt vừa lựa ra lên trên đầu hắn. 

Tâm trạng Lâm Thành Nhân hôm nay cực tốt, hoàn toàn ngoài dự liệu. Nhìn mặt Lưu Họa Y ủ rũ thuẫn ra vì bị 

người chà đạp, hắn không thể kềm chế mà cười ha ha thành tiếng. 

Thật ra, một cuộc sống như thế không có gì là không thoải mái, phải gọi là sướng khoái vô cùng. Không có chuyện gì thì trêu chọc Lưu Họa Y một chút, chèn ép chèn ép cô, sau đó nhìn dáng vẻ cô không nói lại mình, cảm giác kia thật là sướng muốn bay lên trời. 

Đại thiếu gia nhà họ Lâm hoàn toàn không ý thức được cái miệng đã toét đến tận mang tai, mày mắt đều là ý cười sâu sắc. 

Mắt thấy hai miếng thịt cuối cùng trong khay sẽ bị hắn gắp đi mất, Lưu Họa Y lập tức kéo khay thịt đến trước mắt mình, thuận thế đẩy cái mâm rau xào thập cẩm đã gặp hết hành và cà rốt đến trước mặt đại thiếu gia khó ά. 

Lưu Họa Y cướp lấy đũa của hắn, trợn mắt trợn mũi nuốt hai miếng thịt xuống bụng, sau đó nheo mắt, mặt đầy thỏa mãn nhìn hắn. 

Lâm Thành Nhân mắt giật lên một cái, nhìn đôi đũa trong tay rơi vào khoảng không, đã cướp thịt kho tàu của ông thì chớ còn cướp luôn cả đũa? .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK