• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Thành Công thu hồi dáng vẻ cười đùa hí hửng, quay đầu lại nói: "Em nói là em đã về được mấy ngày rồi mà chị dâu vẫn chưa đãi tiệc tẩy trần cho em, nên em mới bảo chị ấy mời em ăn một bữa cơm. 

"Thế à? Cô đồng ý rồi?" Lâm Thành Nhân sửa lại ống tay áo một chút, nhíu mày nhìn Lưu Họa Y. 

"Đúng vậy. Tôi đã đồng ý với cậu ấy." 

"Đi đâu ăn? Tôi cũng đi." 

Tiếng nói vừa dứt, hai người bốn mắt quay phắt người sang, đồng thời liếc mắt. 

Giờ người không muốn cho tham gia nhất chính là anh thì có. Anh chỉ biết phá hỏng không khí là hay. 

"Không ra ngoài ăn, làm ở nhà luôn.” 

Lâm Thành Nhân liếc mắt một cái, "Cô biết nấu 

cơm?" 

Lưu Họa Y hừ một tiếng, mi mắt hiện lên thần sắc đắc ý khiến Lâm Thành Công cười to, "Dĩ nhiên. Tay nghề bốn tiểu thư cũng thuộc loại có hạng đấy." 

Lâm Thành Nhân tựa hồ tâm trạng rất tốt, nheo mắt, "Có thể đừng nói mạnh miệng vậy không, ngược lại người mất mặt cũng không phải là tôi.” 

Lưu Họa Y trợn mắt nhìn hắn một cái. 

"Haiiizzz, chị dâu không phải chị nói máy vi tính của chị xảy ra vấn đề trục trặc gì sao? Tôi đi lên giúp chị xem một chút nhé.” Lâm Thành Công nhìn hai người, bông nhiên lên tiếng. 

"Đúng nhỉ. Thiếu chút nữa quên mất. Đi đi nào." Lưu Họa Y lập tức kịp phản ứng, kéo Lâm Thành Công đi lên lâu. 

Hai người vừa nói vừa cười, thẳng thừng đem vứt bỏ Lâm Thành Nhân lại phòng khách. 

Lâm Thành Nhân trợn mắt nhìn hai người bỏ đi, sờ lô mũi một cái. 

Cô cùng Thành Công tựa hồ ở chung với nhau rất hợp thì phải... ? . 

Lâm Thành Công cùng Lưu Họa Y lên lầu, đóng cửa phòng lại. Lưu Họa Y vội vàng chạy đến trước bàn đọc sách mở ngăn kéo ra, cầm tài liệu đã chuẩn bị xong. "Cậu xem qua một chút. 

Lâm Thành Công nhận lấy, con ngươi khế đảo qua, hơi cau mày. 

"Chị dâu, những thông tin chị cung cấp quá yếu kém, thiếu sót đủ thứ. Chị không chỉ không biết thành phố chỗ anh ta ở, ngay cả bệnh viện mà anh ấy nhập viện lần đầu tiên cũng không biết, cái này có khác gì mò kim đáy biển đâu? ." 

Lưu Họa Y nhíu mi mắt, "Tôi biết tin tức tôi cung cấp 

rất ít, nhưng là tôi đã đem toàn bộ những gì tôi biết chỉnh lý và sắp xếp lại rồi.” 

"Thành Công, cậu giúp thì giúp tôi cho trót được không? Nghĩ cách điều tra giúp tôi một chút, dù là... Nhưng chỉ sợ là không tra ra được cái gi, lúc đó..." 

Lâm Thành Công thở dài, không đành lòng tổn thương cô, thấp giọng nói: "Tôi chỉ có thể cố gắng hết sức. Cô nhất định phải chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất." 

Tình huống xấu nhất... Lưu Họa Y cúi đầu. 

Hai người trầm mặc đi xuống lầu, đã không thấy bóng dáng Lâm Thành Nhân đâu nữa. 

"Vậy tôi đi trước, tôi đi đến chỗ người bạn bàn bạc một chút." Lâm Thành Công nói. 

Lưu Họa Y gật đầu một cái, đặt mông ngồi phịch xuống sofa. 

Quán bar. 

Trong không khí tràn ngập khói thuốc và mùi rượu trộn lẫn, âm nhạc tối đa, ầm ĩ cơ hồ muốn điếc lỗ tai, trai gái trong sàn nhảy ai nấy đều điên cuồng lắc nẩy hông cùng uốn éo thân thể, phụ nữ ăn mặc bốc lửa vặn vẹo theo tiếng nhạc, xen lẫn bọn đàn ông ánh mắt hau háu, huýt sáo tục tĩu. 

Ở một góc quầy rượu, mấy người đàn ông tướng mạo 

tuấn mỹ ngồi túm tụm một chỗ. 

Một người đàn ông trong đó sắc mặt lạnh lùng ngồi vắt chân, trong tay lắc lắc thứ chất lỏng màu đỏ tươi đẹp, trong quán rượu huyên náo hắn vẫn tỏ ra lạnh tanh như một tảng băng. 

Thiên Cơ đi tới trước mặt Lâm Thành Nhân, cúi đầu xuống, ghé vào bên tại hắn nói: "Thiếu gia, có tung tích sợi dây chuyền kia rồi." 

Lâm Thành Nhân nhấc mi mắt, đứng dậy đi ra bên ngoài, Thiên Cơ cũng theo ra. 

Gió lạnh trên đỉnh tòa nhà đập ầm ầm vào vách kính, áo quần người đàn ông bị tốc ngược lên. 

"Nói đi.” 

"Ngày hôm đó toàn bộ những người đàn bà từng bước lên du thuyền đều đã thống kê, sau khi kiểm tra sàng lọc từng người một, cuối cùng chỉ còn lại những người này." Thiên Cơ đưa qua một tờ danh sách. 

Con người Lâm Thành Nhân đen sâu thẳm nhanh chóng lướt qua, mấy cá tên quen thuộc đập vào mắt hăn. 

Nhanh chóng suy nghĩ một chút, Lâm Thành Nhân cong khóe môi mỏng dính, nói với Thiên Cơ: "Tôi biết rồi, dừng một chút, lại nói tiếp: "Đừng để cho Lưu Họa Y biết. 

Thiên Cơ gật đầu.

Lâm Thành Nhân dựa lưng vào lan can, đốt một điếu thuốc, rít một hơi thật dài. 

Trong lòng vừa khó hiểu vừa có chút phiền não, nếu tìm được người mà tim mình luôn tâm niệm, vậy thì Lưu Họa Y phải làm sao đây? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK