Hôm nay, thay vì mặc những bộ đồ phá cách như thường ngày thì hiện tại cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng tiêu chuẩn, váy bút chì đen dài qua đầu gối cùng với mái tóc đen dài, thỏa xõa được chải mượt sang hai bên vai.
Khuôn mặt của cô hiện rõ lên sự lạnh lùng đến u ám.
“Buổi họp báo bắt đầu. Ai muốn đặt câu hỏi trước?”
Một nhà báo nam nhanh chóng giơ tay lên, được cô ra hiệu thì mới bắt đầu hỏi những câu đã nghĩ sẵn ở trong đầu.
“Cô chủ Hạ, tin đồn về việc cậu Tình Phong gặp tai nạn ba ngày trước có phải là thật không ạ?”
Miên Lễ vẫn đứng tĩnh lặng ở trên bục, giọng nói của cô đều đều không cảm xúc.
“Phải.”
“Cậu ấy bị xe tông rất mạnh, hiện đang nằm ở trong bệnh viện. Tôi còn nghe nói vết thương ở trên đầu của cậu ấy khá nặng, có nguy cơ ảnh hưởng đến trí não. Như vậy thì chức vụ tổng giám đốc sắp tới của Hạ thị sẽ được truyền sang cho ai ạ? Có phải là người con gái trưởng không?”
“Chúng tôi vẫn chưa có quyết định gì từ Hạ đại lão gia và hội đồng quản trị của Hạ thị, mấy người có thể chờ đợi sau.”
“Tôi có một thắc mắc như thế này ạ. Cô chủ Hạ, cô có muốn nhắm tới chiếc ghế quyền lực đó không? Dù sao thì nó cũng là chức vụ mà bố của cô từng cống hiến mà?”
Miên Lễ nhìn cậu nhà báo đó, miệng cô he hé mở ra rồi lại mím chặt vào nhau.
“Chiếc ghế sẽ được trao tay cho người xứng đáng với nó. Tôi tin rằng ban lãnh đạo cấp cao sẽ có một quyết định đúng đắn.”
Nam nhà báo đó không thể bới ra được sự xao động nào trong cảm xúc của cô thì im lặng ngồi xuống. Nhanh chóng sau cậu ta đã có một nhà báo khác vươn tay muốn đặt câu hỏi.
“Xin mời.”
“Xin phép được đặt câu hỏi, thưa cô chủ Hạ. Cô nói sẽ mong chiếc ghế được truyền lại cho người xứng đáng nhưng chính bản thân cô cũng muốn đoạt được nó phải không?”
Cô ta hỏi câu đó để làm gì?
“Cũng không giấu gì. Giống như là một vận động viên đi tham dự thi đấu vậy, dù biết sức cạnh tranh rất lớn nhưng đâu có ai là không muốn mình có thể giành được huy chương chứ? Tôi ít nhiều cũng có tham vọng giống như bao người khác thôi.”
“Tham vọng của cô lớn đến mức cho người tông xe cả vào người em trai ruột của mình sao?”
Một câu hỏi thẳng thắn không hề kiêng dè gì của cô ta khiến cho cả hội trường đều xôn xao cả lên.
Một người đồng nghiệp đi theo cô nhà báo đó đã tái xanh cả mặt lại mà vội vàng kéo kéo cô ta mau ngồi xuống nhưng Miên Lễ đã vươn tay ra hiệu cho mọi người im lặng, rồi nhíu mày nhìn cô ta.
“Ý cô là tôi sẵn sàng giết cả em trai mình để chuộc lợi sao? Nếu tôi thực sự là một người như vậy thì một nửa Hạ gia đã chết hết từ lâu rồi.”
“Cô chủ Hạ, xin cô hãy trả lời tử tế. Chúng tôi hỏi cô câu hỏi đó chỉ vì đây là thiên chức của một người làm nhà báo, muốn được thông báo cho mọi người biết những tin tức xác đáng mà thôi.”
“Cô nói thiên chức của một người làm nhà báo là sự thật sao? Nhưng chẳng phải chính cô đang đem một câu đoán mò không có căn cứ ra để truy hỏi tôi à?”
Cô gái kia tưởng sẽ dồn được Miên Lễ vào sự bối rối nhưng không ngờ lại bị cô lấy chính câu châm ngôn trong công việc của mình ra để đập lưng lại chính mình, khuôn mặt thoắt trắng thoắt đỏ.
Miên Lễ nhìn quanh cả phòng hội trường đều chật kín cánh nhà báo và phóng viên ghi hình, chậm rãi nói.
“Tình Phong là bị người khác cố tình tông xe, không phải chỉ là một vụ tai nạn đơn thuần. Hạ gia sẽ cùng với cảnh sát sử dụng mọi nguồn lực có thể để làm rõ chân tướng vụ án này, bắt kẻ phạm tội phải chịu một hình phạt thích đáng và còn hơn cả thế nữa. Cả thông tin về chức vị tổng giám đốc cũng vậy. Sau khi tất cả đều đã được làm rõ, quý vị đều sẽ có một phần thông tin để viết trên bài báo của mình. Tôi…”
Những người nhà báo ở bên dưới đang cân thận ghi chép lại những thông tin mà cô đã nói, bất chợt khi họ ngẩng đầu lên chờ đợi câu nói đột ngột bị cô bỏ lửng lại, họ hoảng hốt nhận ra Miên Lễ bỗng nhiên đứng bất động, khuôn mặt đờ đẫn hẳn đi.
“Cô chủ Hạ? Cô chủ Hạ, sao cô không nói tiếp?... Cô chủ Hạ!”
Tất cả mọi người đều hoảng hốt cực độ khi nhìn thấy một dòng máu cam chảy ra từ một bên cánh mũi của Miên Lễ, cô cũng vì tiếng hét của mọi người mà giật mình, gấp gáp đưa tay quệt ngang qua mũi mình rồi vội vàng bước ra khỏi bục cao.
“Xin lỗi, tôi xin phép đi trước…”
Nhưng vừa mới bước được một bước, đột ngột có một cơn nhói đau từ dưới bụng truyền đến khiến cho cô ho ra một ngụm máu, cả người đổ rầm về đằng trước.
Cả hội trường đều bị chấn động, tiếng hét kinh hoảng vang lên khắp mọi nơi ở bên trong căn phòng họp báo lớn. Có mấy cánh nhà báo dù hai tay đã run rẩy nhưng vẫn đưa máy ảnh ra để chụp lại một tấm.
“Chết tiệt! Tắt hết máy ảnh đi! Tắt hết máy ảnh đi! Nếu không chúng tôi sẽ tịch thu lại máy ảnh của các vị! Mau lên! Mau gọi bác sĩ tới đây!”
Những người vệ sĩ từ bên dưới và xung quanh bục phát biểu đã vội vàng chạy đến để nâng Miên Lễ lên, lúc này, họ sửng sốt phát hiện ở dưới bụng cô đang loang máu dần ra, đỏ thẫm cả một vệt lớn mảng áo sơ mi trắng.
Lời tác giả:
Có một nhà báo nữ giơ tay lên trong buổi họp báo, thấy vậy Miên Lễ vươn tay về phía cô gái ấy.
“Xin mời.”
“Ờ ừm… Cái này hơi riêng tư một tí cơ mà… Dạo gần đây tôi tăng lên tận ba kí mà không sao xuống được. Cô có thể chỉ cho tôi cách nào để có được vòng eo đẹp như cô mà không cần phải ăn kiêng không?”
Cả căn phòng đều quay ngoắt hết sang nhìn cô gái ấy. Miên Lễ đứng từ trên cao hơi há miệng ra, im lặng một lát sau đó phun ra một câu trả lời.
“Cô có thể ăn cát ngoài công viên nhé. Mời người khác.”