Thương Âu đờ đẫn nhìn Miên Lễ, cánh tay của cô đang nắm lấy tay anh kéo đi cũng đã buông ra.
“Em đi đâu vậy?”
“Còn đi đâu nữa? Đi về.”
“Về kiểu gì? Chẳng phải em đang không tỉnh táo sao?”
Miên Lễ lầm bầm ở trong miệng, có lúc nào cô tỉnh táo đâu, đầu óc vì bệnh tật mà lúc nào cũng cảm thấy nhức mỏi, tám năm qua không lúc nào cô được sống yên ổn, luôn bị nỗi nhớ anh giày vò, có bao giờ tỉnh táo đâu. Thương Âu không thể nghe rõ được cô đang nói gì cả, chỉ có thể lẳng lặng bám theo sau cô.
Miên Lễ lấy từ trong túi xách ra một chìa khóa xe ô tô, là của Ngô Từ Diệp huơ huơ cho anh thấy rồi cứ thế mà loạng choạng đi mỗi lúc một xa.
Thương Âu nhíu mày nhìn dáng đứng siêu vẹo đó của cô, không đành lòng mà giật lấy chiếc chìa khóa đó, nói là để anh chở cô về rồi đi xuống dưới lấy xe.
Miên Lễ bĩu môi, đứng ở trong sảnh nhà hàng ăn, cô nhìn bóng dáng cao lớn của anh đi xuyên qua cơn mưa tuyết mà tìm xe.
Bỗng nhiên có một ai đó đi đến bên cạnh cô, Miên Lễ nghiêng mắt nhìn sang, nhìn thấy một cô gái lai Mỹ Trung.
“Cô là bạn gái cũ của Thương tiên sinh?”
Tiếng Trung của Diễm Lâm dù vẫn chưa trôi chảy nhưng vẫn đủ để người ta nghe hiểu được.
Miên Lễ bất ngờ khi cô ấy biết tới Thương Âu.
“Đúng vậy.”
Diễm Lâm quan sát ngoại hình của Miên Lễ. Thật xuất sắc.
Cô ấy cũng đã từng nghe qua về gia thế và học vấn của Miên Lễ, tất cả đều vô cùng hoàn hảo. Miên Lễ là đại tiểu thư của Hạ gia quyền quý và danh giá, tốt nghiệp trường đại học mỹ thuật hàng đầu trong nước và hiện đang làm nhà thiết kế thời trang chính của Lyubov.
Người con gái khiến cho Thương Âu không thể nào quên được, thật vượt qua cả kì vọng.
Sau để khi Diễm Lâm quan sát mình một lần, lúc bấy giờ Miên Lễ mới lên tiếng.
“Khụ khụ… Còn cô. Cô là ai?”
Đôi mắt của Diễm Lâm khẽ khép lại, cô ấy nói rất nhỏ nhẹ. Là một người con gái dịu dàng với một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế.
“Tôi với Thương Âu đã từng là vợ chồng. Nhưng đã ly hôn sáu tháng trước rồi…”
Cơ thể vốn đã nặng nề của Miên Lễ giờ đây phải nhận lấy một đả kích lớn.
Cô mở to mắt nhìn Diễm Lâm, quan sát biểu hiện, nhận thấy cô ấy đang không hề nói dối.
Miên Lễ không thể tin được, cô lắp bắp.
“Kết hôn… nghĩa là sao?”
“Chúng tôi gặp nhau khi cả hai đang cùng ở bên Mỹ. Tôi và anh ấy đã kết hôn năm năm trước nhưng là kết hôn trong bí mật. Dù đã ly hôn, nhưng tôi vẫn phải công nhận rằng đến hiện tại mình vẫn chưa thể quên được anh ấy. Chỉ có thể hèn mọn mà cầu xin cô. Cô có thể cho tôi cơ hội… để có thể ở bên cạnh anh ấy thêm một lần nữa đợc không?”
Miên Lễ nửa ngày cũng không biết mình nên phản ứng lại như thế nào, cô há miệng, nhưng không một lời lẽ nào có thể phát ra được.
Vậy là, trong tám năm cô ở trong nước chờ đợi anh về như một con ngốc, còn anh, từ lâu đã ở bên một vòng tay khác rồi cùng nhau xây dựng gia đình rồi sao?
Điên thật rồi!
Hóa ra bấy lâu nay, cô đã thực sự thất bại thảm hại rồi sao? Để cho anh giày vò mình đau đớn đến tái tê như một con ngố không có não như thế này.
Một chiếc xe con từ xa đi tới rồi dừng ở trước mặt bọn họ, Thương Âu bước ra khỏi xe, nhìn thấy Diễm Lâm đang đứng bên cạnh Miên Lễ, Thương Âu bất ngờ.
“Diễm Lâm? Sao em lại ở đây?”
Diễm Lâm chỉ nhìn anh mà mỉm cười nhẹ nhàng, nói ra đây hóng gió một lát cho thoáng rồi mới quay trở lại bên bàn ăn.
Thương Âu cũng chẳng nói gì nữa, anh tạm biệt Diễm Lâm rồi đỡ Miên Lễ bước vào trong xe.
Suốt cả chặng đường đi, Thương Âu để ý đến biểu cảm của Miên Lễ có gì đó khang khác, nhưng vì sợ cô thấy phiền nên không chủ động lên tiếng, không ngờ Miên Lễ bất chợt ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt cô dày đặc mây mù, nhưng vẫn cố để tìm kiếm một luồng ánh sáng dù là nhỏ nhoi.
“Thương Âu, anh đã từng kết hôn rồi phải không?”
Cánh tay đang cầm lấy vô lăng của Thương Âu chợt khựng lại. Anh không kịp chuẩn bị cho câu hỏi này của cô, nhưng nghĩ đến dù sao trong một lúc nào đó cô cũng phải biết nên cũng chỉ khe khẽ gật đầu.
“Ừm…”
Ồ, anh còn chẳng thèm phản đối luôn kìa.
Miên Lễ đổ rạp người vào lưng ghế, khuôn mặt đờ đẫn, đôi môi mềm mím chặt vào nhau.
Ở trong lồng ngực, cô nghe thấy có cái gì đó đang vỡ nát, hình như là trái tim cô.
“Thương Âu, anh là đồ khốn nạn… Anh đã có hạnh phúc viên mãn rồi sao lại còn trở về nước để làm gì? Anh tìm đến tôi là để tìm tình nhân giải khuây cho vui trong khoảng thời gian mà anh đang cảm thấy cô đơn sau ly hôn chứ gì?”
Thương Âu không thể nghe nổi lời lẽ cay nghiệt mà cô thốt ra, anh quát lớn.
“Hạ Miên Lễ! Em đừng có mà nói bậy!”
Con người chỉ gọi cả họ cả tên của người khác khi đang cảm thấy tức giận thôi.
Hạ Miên Lễ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy méo mó đến thương tâm.
Thương Âu cầm bánh lái đi xe xuyên qua cơn mưa tuyết mà trong lòng nóng như lửa đốt.
Cô đang nghĩ anh là cái thể loại đàn ông quái quỷ gì vậy?
Đột ngột, cơ thể đang nóng lên như bốc cháy bởi lửa giận của Thương Âu bị giảm xuống đột ngột, anh kinh ngạc khi nhìn thấy mấy bông tuyết ở bên ngoài đường ùa cả vào trong khoang xe.
“Hạ Miên Lễ! Em điên rồi à?!”
Cô dám mở to cửa kính xe trong cơn mưa tuyết!