Ngô Từ Diệp vừa đi trên hành lang vừa ngâm nga một điệu nhạc mới nổi đang rất hot ở trên mạng gần đây, hai tay vung vẩy, cả người đều cảm thấy sảng khoái.
Quý đầu vừa qua, thương hiệu đã nhận được rất nhiều đơn hàng lớn, kí được những hợp đồng hợp tác vô cùng có giá trị nên tâm trạng anh ta lúc nào cũng vui vẻ. Chỉ là vì trên hành lang hiện tại đang có người chứ nếu không thì anh ta đã nhảy tưng tưng cả lên rồi.
Ngô Từ Diệp vừa hát vừa xoay xoay vài vòng, nắm lấy tay nắm cửa mà đẩy cửa phòng bước vào bên trong.
Chưa đến hai giây sau, Ngô Từ Diệp đã sốc đến độ ngã ngồi xuống dưới đất. Tâm trạng lúc bầy giờ đều bay hết, chỉ còn lại khuôn mặt tái mét vì sợ hãi. Miệng lắp bắp mãi mà không thể nói ra một câu hoàn chỉ. Cánh tay run run mà chỉ vào mặt của bà hoàng nào đó đang ngồi ở trên ngai vàng.
“Miên, Miên Lễ… Cô, cô có phải là Hạ Miên Lễ không vậy?!”
Miên Lễ hôm nay mặc một bộ váy màu hồng phấn hở vai, bó eo, ở trên vai, sau lưng có gắn các dải dây ruy băng màu hồng dài đến chấm cả xuống sàn nhà.
Mái tóc cô thả xõa đã được ép thẳng, đen bóng rất có sức sống. Trên khuôn mặt vốn ngày thường đã xinh đẹp kinh động lòng người nay còn đánh một chút son hồng.
Sự tiều tụy và dánh vẻ bệnh tật vốn có đột ngột biến mất, thay vào đó là một cô tiên nữ xinh đẹp lộng lẫy như vừa bước từ trong tranh ra.
Miên Lễ nằm ngửa ở trên ngai vàng, đôi chân dài gác ở trên thành ghế, khẽ đung đưa, khuôn mặt thẫn thờ nhìn lên trần nhà, lại như đang nhìn về một nơi xa xăm nào đó, khuôn miệng khẽ cong lên.
Nhìn như… cô gái mới lớn lần đầu biết yêu?
Ngô Từ Diệp hoàn hồn lại sau một trận kinh thiên động địa đó, một tay ôm ngực, mặt mày tái mét nhìn Miên Lễ.
“Này, cô nương Hạ…”
Anh ta khẽ cất tiếng gọi tên cô, ngay lập tức Miên Lễ đã quay đầu sang nhìn anh ta.
Không phải là cái biểu cảm thờ ơ, lười nhác như thường ngày nữa mà thay vào đó là một khuôn mặt tràn đầy ý xuân, cười nói đáp lại với anh ta.
“Có chuyện gì sao?”
Một nụ cười ấy giống như một ngọn gió cuốn phăng mất hồn anh ta vậy.
Ngô Từ Diệp chỉ có thể đứng đó, cả người như một bức tượng đá.
Cô nương này… sáng dậy uống nhầm thuốc sao?
Miên Lễ không quan tâm tới ánh nhìn đầy khó hiểu của Ngô từ Diệp, vẫn ung dung mà lăng lắc đôi chân trắng ngần không tì vết của mình.
Đơn giản thôi, cô thích khoe chân của mình.
Ngô Từ Diệp nhìn Miên Lễ thì hắng giọng e hèm một tiếng, chỉnh lại quần áo rồi chạy đến kéo ghế ngồi sang bên cạnh của Miên Lễ, nắm lấy tay cô mà xoa xoa.
“Chị đại, hôm nay chị đẹp quá.”
“Còn phải hỏi sao? Người ta là đang hồi xuân đấy. Trông xem nào, hôm nay tôi quá xuất sắc phải không?”
“Đúng vậy đúng vậy. Quá đẹp luôn.” Ngô Từ Diệp nắm lấy tay của Miên Lễ, rồi chuyển qua xoa bóp vai cho cô: “Với khuôn mặt này, chị xinh hơn bất cứ đại minh tinh nào hiện nay.”
Miên Lễ hài lòng mà nhếch mép cười, vừa đưa một tay ra. Ngô Từ Diệp liền hiểu mà xoa bóp tay cho cô.
“Tâm trạng hôm nay của tôi thật quá tốt rồi. Chứ bình thường cậu đừng mong làm tôi vui bằng mấy cái lời nịnh hót này. Ha ha ha ha!”
“Ha ha ha ha!” Ngô Từ Diệp cười lớn theo cô, bỗng nhiên hạ giọng xuống, nói khẽ vào tai cô: “Vậy chị đại à, mấy bản thiết kế mới nhất… chị cho em xin…”
“Im đi đồ khốn.” Miên Lễ vẫn mỉm cười tươi rói: “Cậu lấy cắp tám bản thiết kế trang phục của tôi để đi tham gia buổi trình diễn thời trang thấy vẫn chưa đủ sao?”
Ngô Từ Diệp tái mặt, lắp bắp bổ sung thêm.
“Nhưng em vẫn nói người thiết kế là chị mà…”
“Shh!” Miên Lễ đột nhiên quay lại, dùng ngón trỏ và ngón cái kẹp mồm của Ngô Từ Diệp vào nhau: “Đừng nói thêm gì cả. Nếu không, tôi chỉ sợ, mình sẽ đắm chìm vào trong những suy nghĩ về cậu, sẽ không thể ngừng tưởng tượng rằng làm thế nào để đập được vào cái bản mặt xấu xí này của cậu.”
Ngô Từ Diệp: “……”
Miên Lễ hì cười một cái rồi cầm chiếc túi xách tay cũng mày hồng phấn rời đi, vung vẩy, tung tăng ra khỏi phòng tổng giám đốc, để lại Ngô Từ Diệp ở bên trong với một bản mặt không thể nào ngu ngơ hơn được nữa.
“Đi đâu đấy?!”
“Ngắm trai đẹp!”
Miên Lễ nói vọng vào bên trong rồi nhảy chân sáo rời đi, nhưng vì thể chất bệnh tật nên cứ đi được năm bước là lại nghe thấy cô ho một trận, nhưng vẫn không hề ngừng nhảy lại.
Xem ra hôm nay tâm trạng của cô nương đanh đá này thật sự đang rất vui.
Cô vào thang máy để đi xuống xưởng chụp ảnh tạp chí, lúc hai cửa thang máy mở ra, cô vội bước chân ra bên ngoài mà không để ý, đâm vào ngực của một người con trai khác đang đứng chờ thang máy ở bên ngoài.
“Cô không sao chứ?”
Người mà cô vừa mới đâm phải là một chàng trai rất trẻ, cao lớn, sở hữu một khuôn mặt rất phong soái, mặc một bộ vest đen sang trọng. Điểm đặc biệt nhất là ở đôi mắt to sáng rực của cậu ta, rất có sức cuốn hút của tuổi trẻ.
Miên Lễ sinh ra vốn cả người ốm yếu, bị đập mặt vào cơ thể cứng rắn của người thanh niên kia thì có hơi chao đảo, nhưng vẫn ôm trán cười cười đáp lại.
“Không có gì đâu.”
Cô vòng qua người con trai ấy, tiếp tục nhảy tung tăng đi tìm Thương Âu.
“Tổng giám đốc Tử, có chuyện gì sao ạ? Giám đốc Ngô đang đợi chúng ta đến bàn chuyện hợp tác lần này ạ.”
“À, tôi vào luôn đây.”
Tử Trục Lưu bước vào bên trong thang máy, nhưng ánh mắt vẫn cứ dõi theo bóng hồng như cánh bướm khẽ lướt qua bên ngoài sảnh công ty kia, không kìm được mà hỏi thư ký của mình.
“Cô gái kia là ai vậy?”
Người thư kí đó nhìn theo anh, à một tiếng.
“Đó là nhà thiết kế thời trang thiên tài Hạ Miên Lễ ạ. Cô ấy là người dưới quyền của giám đốc Ngô. Ngài cũng đã từng xem qua những bộ trang phục mà cô ấy thiết kế rồi đấy ạ.”
“Rất độc đáo.”
Tử Trục Lưu lầm bầm, vừa hỏi thêm.
“Vậy cậu có biết cô ấy là người như thế nào không?”
Chưa kịp để anh tưởng tượng thêm về cô gái này, người thư kí đã ngay lập tức dập ngay những mơ mộng của tổng giám đốc Tử.
“Rất khó tính!”
“…”
“Quá ương ngạnh!”
“…”
“Khó chiều như ma, tính nóng như kem! Có một lần, Hạ tiểu thư đó đã chửi một người nhân viên dám đến trễ ở trước cổng công ty đến nỗi cả những người không liên quan mà nghe thấy, tối về không ngủ được!”
“…” Kinh khủng vậy sao?