Người tuyển dụng đã đọc hồ sơ của anh và vô cùng kinh ngạc.
“Cậu Thương, cậu làm tôi bất ngờ đấy! Cậu đã từng ở Mỹ và làm việc trong The Wall Street Journal, đã đạt một số giải thưởng nhiếp ảnh lớn của quốc tế. Với một người tài năng như cậu, tại sao lại quay trở về Trung Quốc và nộp đơn vào chỗ bé nhỏ như chúng tôi vậy?”
Thương Âu nhìn lên nét mặt vô cùng sửng sốt và ngưỡng mộ kia của ông ta, anh im lặng, một lúc sau mới cất tiếng.
“Vì tôi muốn về lại quê hương mình thôi.”
“Không không không! Một người như cậu xứng đáng để được làm việc trong một điều kiện tốt hơn! Được cậu để ý đúng là một vinh dự lớn cho chúng tôi, nhưng tôi sẽ cảm thấy thật tiếc khi tài năng của cậu chỉ được thể hiện ở trong một toà soạn nhỏ nhoi này.”
“Bên chúng tôi từ lâu đã nhận đủ người rồi, nhưng vẫn chưa kịp cập nhật lại lên web.”
Nhà tuyển dụng đó mở điện thoại, gọi cho một người khác.
“Cậu Thương, một người quen của tôi ở trong một thương hiệu thời trang lớn nói ở bên họ đang cần một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, tiền lương ở bên đó cũng rất hời, cậu có muốn nhận việc ở đó không?”
Ông ta giơ điện thoại ra cho Thương Âu xem, vừa nhiệt tình giới thiệu.
“Đây này, cậu vào làm cho hãng thời trang Lyubov ấy! Với trình của cậu chắc chắn sẽ được nhận thôi.”
Lyubov… Đây chẳng phải là hãng thời trang mà Hạ Miên Lễ đang làm việc sao?
Thương Âu không nói gì cả. Anh nhìn vào trang thông báo tuyển dụng của Lyubov.
Đối với người bình thường, được xét duyệt để làm việc ở trong đây phải nói là vinh dự cả một đời, nhưng anh lại chần chừ.
Nếu anh vào làm ở đây, thì có thể sẽ thường xuyên phải gặp cô.
Nhưng rồi Thương Âu nghĩ lại.
Tính Miên Lễ kiêu kì như ậy, chắc sẽ không thường xuyên đi xuống xưởng thiết kế đâu. Cô có cả một căn phòng riêng để làm việc mà.
Sau một hồi đắn đo, cuối cùng Thương Âu cũng gật đầu đồng ý.
“Nhờ chú ạ.”
Ông chú kia vô cùng vui vẻ khi đã giúp đỡ được một một người tài, lập tức nhắn tin lại với người kia, gửi qua cả hồ sơ làm việc của Thương Âu, đưa cho anh số liên lạc của nhà tuyển dụng của Lyubov.
“Khi nào có thông báo, họ sẽ nhắn lại với cậu.”
Thương Âu xách ba lô rời đi sau khi tạm biệt ông chú đó.
Anh trên đường quay trở lại căn hộ mà mình vừa mới thuê ngày hôm qua, lúc đi, anh có ghé qua một siêu thị bên đường.
Nhà mới vừa thuê nên chưa có đồ đạc gì cả, tủ lạnh trống trơn.
Tối hôm qua anh ăn đồ ăn ngoài, bình thường anh không phải là một con người tuỳ tiện như vậy.
Thương Âu có mắc bệnh sạch sẽ cấp độ nhẹ, anh có hơi ám ảnh về vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm nên tối nay dù có vệc gì xảy ra thì anh vẫn chỉ ăn cơm tự mình nấu thôi.
Thương Âu kéo một chiếc xe đẩy ra khỏi một chồng xe, đi qua những kệ hàng, anh lấy đồ, bỏ vào trong xe đẩy.
Bỗng từ bên cạnh, một đứa bé mải chạy mà không chú ý, đâm sầm vào chân anh rồi ngã ngửa ra giữa sàn.
“Ôi…”
Thương Âu cúi người đỡ cậu bé kia đứng dậy.
“Đừng có chạy trong siêu thị như vậy. Lần sau phải đi đứng cẩn thận. Biết chưa?”
Cậu bé đó chớp chớp hai con mắt xoe tròn nhìn anh, ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng đó là câu trước câu sau, ngay khi vừa mới nhặt lại món đồ chơi làm rơi ở trên sàn, cậu nhóc đó lại cắm đầu lao vút đi… Rồi đâm sầm vào một người khác.
Cô gái vừa mới bị cậu bé đó đâm trúng kêu lên một tiếng, buộc miệng chửi tục.
“Aisssss! Đồ ranh con này!”
“……” Thương Âu mím môi.
Miên Lễ vừa mới làm rơi vỡ cái lọ đựng hạt nêm, trong nhà cô cũng chỉ ở một mình nên chẳng nhờ được ai, thế là phải lặn lội tự thân mình ra siêu thị.
Cô khoác ngoài bộ quần áo ngủ bằng lụa là một chiếc áo lông vũ màu đen rất lớn, có một số bông tuyết vẫn còn vướng trên tóc cô, đã tan ra tạo thành một khoảng ẩm ướt trên đầu.
Miên Lễ đã khác hơn một chút trong trí nhớ của anh.
Cô vẫn luôn xinh đẹp như vậy, nhưng có vẻ ốm yếu và tiều tuỵ hơn trước.
Bệnh của cô không thuyên giảm chút nào sao?
Miên Lễ che miệng ho khan vài tiếng, cáu kỉnh vì lồng ngực đang nhói lên rất buốt.
Cô cầm lấy gói bột nêm rồi xoay đầu rời đi, nhưng vừa mới chỉ liếc mắt nhìn lên, đôi mắt cô đã va phải một thân thể cao lớn đang đứng nhìn chằm chằm vào mình.
“… Thương Âu?”
Miên Lễ kinh ngạc mở to mắt, phản xạ đầu tiên của cô là vội vàng lấy tay kéo sát hai vạt áo vào với nhau, trên mặt đổ mồ hôi hột.
Bỏ mẹ! Chắc anh chưa nghe thấy cô nói gì đâu!
Thương Âu nhì dáng vẻ lúng túng của cô, chỉ bình thản đẩy xe đi tiếp.
Cô nhìn anh rời đi như vậy, tưởng là anh không để ý đến mình nữa. Trong lòng cô bất giác trùng xuống.
Bỗng nhiên, Thương Âu cất tiếng.
“Không đi sao?”
“Ha, hả?”
Miên Lễ bất ngờ ngước mắt lên nhìn Thương Âu, thấy anh không có ý định nhắc lại, cô vội vàng chạy đến bên cạnh anh.
Cảnh này làm cô nhớ đến ngày xưa, khi cả hai vẫn còn bên nhau, cô và anh cũng nhiều lần cùng nhau đi siêu thị như vậy.
Khi đó cô nũng nịu đòi anh mua đồ về rồi nấu món canh hầm măng giò heo cho cô.
Những lúc đó, anh đều mỉm cười, xoa đầu cô rồi nói.
/Sao có thể thế nhỉ? Làm thế nào mà anh phải lòng em được vậy?/
/Cô chủ Hạ khó chiều như vậy? Sao anh chiều cho nổi em đây?/
Miên Lễ bĩu môi, trèo lên người Thương Âu như một con gấu Koala.
/Anh là người theo đuổi em trước. Đương nhiên phải chiều em rồi./
/Miên Lễ em là độc nhất trên đời, một khi đã trao cho tay ai, thì chỉ thuộc về người đó thôi. Vì thế nên sau này anh phải chịu trách nhiệm nuôi em, vì em không yêu nổi được ai nữa đâu. Không bao giờ./