Miên Lễ bám theo sau anh trong vô thúc, khi đi ra đến tận đường cái rồi, lúc này, Thương Âu mới nhíu mày mà quay đầu sang nhìn cô.
“Cô còn định đi theo tôi đến bao giờ? Muốn bám theo tôi về đến tận nhà ư?”
Lúc này Miên Lễ mới giật mình mà ngẩng đầu lên nhìn anh, chạm phải đôi mắt nâu trầm màu của anh, cô lúng túng mà cúi đầu nhìn xuống đất, mấp máy môi không biết nên nói gì.
Đó là thói quen ngày xưa của cô, mỗi khi Thương Âu đi đâu, đều sẽ có cô líu ríu chạy ở sau lưng anh.
Thương Âu nhìn cô rồi lại quay đầu đi tiếp, bỏ cô lại một mình luôn.
Ôi…
“A, chờ, chờ một chút! A Âu…”
Bước chân đang đi của Thương Âu chợt khựng lại. Miên Lễ cũng nhận ra thái độ không đúng của anh, vội vàng sửa lại cách xưng hô một cách vô cùng miễn cưỡng.
“Anh Thương… em không có ý định đi theo anh về đến tận nhà, cũng không cần biết nhà anh ở đâu. Mà anh đi bộ về nhà sao?”
Vừa nói, trong tim cô vừa thầm rỉ máu. A Âu là cách gọi anh ngày xưa của cô. Nhưng bây giờ, mối quan hệ giữa họ đã xa lạ đến mức khách khí như vậy.
Thương Âu cũng biết đến điều đó, ngón tay anh hơi co lại.
“Ừ.”
“Vậy… anh để em chở anh về nhé?”
Thương Âu nhìn cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng đáp lại.
“Cũng được.”
Chỉ cũng được thôi à…
Miên Lễ dẫn anh quay trở về bãi đỗ xe ở bên cạnh siêu thị, vừa đi, tim cô vừa hồi hộp mà đánh lên liên tục.
Thương Âu đi ở đằng sau cô nên không thể nhìn thấy khuôn mặt cô, không hề biết rằng hiện tại hai bên gò má của Miên Lễ đang đỏ ửng cả lên không biết có phải là do xấu hổ hay bị gió lạnh hun cho đỏ lên không nữa.
Anh chỉ nhìn thấy được bờ lưng gầy gò đã bị lớp lớp quần áo quấn lại thành một tập dày, nhưng vẫn không thể che đi được dáng vẻ bệnh tật của cô.
Mùa đông đang ở trong độ cao điểm của tiết lạnh, gió thổi qua người như hàng vạn lưỡi do nhỏ cứa vào trong da thịt.
Thương Âu rất khoẻ nên anh miễn cưỡng có thể chịu đựng được, nhưng còn Miên Lễ, nhìn cô như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi, cuốn cho bay đi vậy.
Chốc chốc, đi được khoảng dăm ba bước, cô sẽ lại khom lưng ho lên sù sụ.
Miên Lễ ôm lấy cơ thể đầy mệt mỏi của mình mà mở cửa xe Porsche màu đỏ, ngồi vào trong ghế lái, ngồi được lên ghế rồi, cô lại chật vật ho lên một trận nữa.
Hai đôi tay trắng ngần đã ửng đỏ, cứng đơ vì gió lạnh, có hơi chút run lên.
“Ngồi sang bên cạnh đi, để tôi lái xe cho.”
Thương Âu cảm thấy trong lòng có cái gì đó nhói đau, nhìn thực sự không nổi.
Miên Lễ ngơ ngơ ngác ngác ngước mắt nhìn lên anh.
“Anh biết lái xe sao?”
“Biết lái rồi.”
“Từ khi nào vậy?”
“Ngay từ khi mới sang Mỹ.”
“À…”
Miên Lễ không nói gì nữa, cô bước xuống xe rồi vòng sang ghế lái phụ.
Ghế lái lập tức bị trống, Thương Âu bước vào ngồi ở bên trong.
Miên Lễ vẫn còn đang ho không ngừng, dáng vẻ cô chật vật để gắng nhịn lại cơn đau rát ở trong cổ họng. Trước thấy xe mãi không di chuyển, cô khó hiểu quay đầu nhìn Thương Âu.
“Sao anh chưa đi…?”
Câu nói chỉ vừa mới dứt, đột ngột cả người của Thương Âu đã chồm qua chỗ của cô.
Cả người của Miên Lễ lập tức trở nên cứng đờ.
Mùi thơm từ hơi thở của anh trong chốc lát đã phả vào da mặt cô.
Não bộ của cô trống rỗng, tay chân hoạt động theo bản năng, ngay lập tức đã nhét vội miếng bánh ruốt vừa mới bóc, mua ở trong siêu thị vào mồm.
Thương Âu: “…”
Miên Lễ: “…”
Thương Âu nheo mắt nhìn cô như nhìn một người ngoài hành tinh, anh kéo dây đai an toàn của cô cắm vào chốt, vừa nói bằng một chất giọng chế giễu.
“Cô Hạ, môi cô chưa thơm đến nỗi tôi muốn sà vào đâu.”
Miên Lễ giật giật lên khoé miệng, ngượng ngùng quay mặt sang hướng khác.
Trong lòng cô đang không ngừng âm thầm gào thét.
Xấu hổ quá!!! Tại sao cô lại làm ra cái hành động này chứ?!!
Mà anh nói không thơm nghĩa là sao?! Cặp môi này của cô chính là thứ tám năm trước ngày nào anh cũng hôn vào đấy!
Con xe Porche đỏ lùi ra sau rồi quay đầu hướng về một khu căn hộ dân cư mới ở trong thành phố.
Ở ngoại cảnh, đèn đường sáng lấp lánh, học sinh, sinh viên, người đi làm về tràn đầy ra ngoài đường, cảnh phố xá nhộn nhịp đông vui, chẳng bù cho bầu không khí ở bên trong khoang xe chút nào, hoàn toàn chìm trong sự yên tĩnh.
Yên tĩnh đến khiến cho người khác sởn cả da gà, đôi lúc sẽ vang lên một vài tiếng ho khe khẽ của cô gái nọ.
Vì không thể chịu được sự lúng túng ở trong khoang xe hiện tại, Miên Lễ đã phải cất tiếng hỏi vu vơ để vơi bớt đi cái bầu không khí ngột ngạt này.
“Anh đã tìm được việc làm chưa?”
Thương Âu liếc mắt nhìn sang cô, trả lời.
“Rồi.”
“Ồ, thế chỗ làm của anh có cách xa nơi ở hiện tại của anh không?”
“Tôi chưa biết, nhưng chắc cũng phải hơn hai mươi phút.”
“Thế, thế anh đã có xe đi chưa? Hay là đi xe buýt?”
“Tôi chưa có xe riêng.”
Đúng rồi nhỉ, anh vừa mới chỉ về nước được có hai ngày, làm gì đã có xe riêng?
Miên Lễ không chắc rằng anh có thích đi xe buýt không vì Thương Âu mắc chứng ưa sạch sẽ cấp độ nhẹ, không biết có chịu được khi ở trong một không gian hẹp có nhiều người không.
“Vậy em cho anh con xe này luôn nhé?”
Thương Âu bỗng nhiên nhấn kít phanh lại, Miên Lễ bị bất ngờ mà nhoài hẳn người dâng lên đằng trước, hoảng hồn vì suýt nữa bị đập đầu vào cửa kính xe.
Chiếc xe thể thao xa xỉ dừng lại ở trước sảnh của một toà chung cư bình dân, anh mở cửa xe, xách túi đồ của mình rồi bước xuống.
“Không cần đâu, tôi có thể đi nhờ xe người khác.”
Nói rồi anh đóng cửa xe lại, thong dong bước đi.
Miên Lễ bước xuống xe, nhìn theo bóng lưng anh dần biến mất, khoé mắt hơi nheo lại, rũ xuống buồn bã.
Cô có thể đến đón anh hằng ngày, đó là nếu như mối quan hệ của hai người bọn họ còn như trước kia. Còn bây giờ, cô chẳng biết nên lấy lí do gì để mà gặp anh.
Thương Âu phải ở trong một toà chung cư bình thường như thế này sao? Cô muốn mua cho anh cả một căn chung cư lớn ở Phố Đông.
Thương Âu không như cô, không phải là một người từ khi sinh ra đã được ngậm thìa vàng. Nhà anh rất nghèo, ngoài ra còn gặp rất nhiều những vấn đề phức tạp trong cuộc sống.
Anh từng nói với cô rằng, nếu khi trước không may mắn gặp được cô, có lẽ anh đã chết từ lâu rồi.
Miên Lễ lủi thủi ngồi vào trong ghế lái, vòng xe rời đi.
Thương Âu sau khi thấy người đi rồi, bước chân anh dừng lại một lúc nhưng rồi tiếp tục sải bước đi tiếp.
Kì lạ là anh không bước vào bên trong toà chung cư bình dân kia, mà đi bộ thêm mười lăm phút nữa, rồi vòng vào trong cổng của một toà chung cư khác – toà chung cư cao cấp và đắt đỏ bậc nhất Thượng Hải.
Có một bảo vệ cầm máy tính bảng đi đến hỏi anh.
“Dạ thưa, tên ngài là gì ạ?”
“Magnus Walt.” Đây là tên khi ở Mỹ của anh.
Người bảo vệ đó lập tức gật đầu, cung kính mời anh bước vào bên trong.
Thương Âu nhớ rằng mình đã dặn trợ lí mua cho mình một căn hộ bình thường ở Thượng Hải thôi, ai mà ngờ được cậu ta hiểu nhầm ý bình thường ở đây của anh, đặt mua hẳn một căn trong chung cư cao cấp nhất.