Ngày hôm qua cô đã lập sẵn những kế hoạch để hẹn hò, nay chỉ cần tìm anh rồi ngỏ ý mời đi chơi.
Không ai hiểu được ngày hôm qua cô bối rối và hạnh phúc như thế nào khi anh thổ lộ tình cảm với cô đâu.
Lúc ấy, dù cho cô có muốn tránh né như thế nào thì cũng không thể cưỡng lại được sự chân thành ở bên trong giọng nói và khuôn mặt anh khi ấy.
Vậy là… tám năm chờ đợi của cô… cũng đã được đền đáp?
Miên Lễ đang chạy bỗng nhiên thả chậm tốc độ lại, đi lại từ tốn hơn. Cô điều chỉnh cơ mặt mình, chỉ khẽ mỉm cười nhẹ nhàng. Điệu bộ cũng nhã nhặn hơn, đẩy cửa kính xưởng chụp ảnh ra mà ngó đầu vào bên trong.
Những người nhân viên đang làm việc ở trong này nghe thấy tiếng động thì đều dừng công việc lại, đứng lên rồi cúi đầu chào cô.
“Hạ tổng ạ!”
“Ừ, mọi người cứ tiếp tục làm việc đi.”
Miên Lễ phẩy tay, mỉm cười với tất cả mọi người rồi tự đi vào bên trong, kéo ghế rồi ngồi xuống một góc.
Những người nhân viên sau khi quay mặt lại vào công việc của mình thì đều không nhịn được mà liếc nhìn Miên Lễ mấy cái, kéo sát vai nhau mà thì thầm.
“Sao hôm nay ngài ấy trông vui vẻ vậy?”
“Ai mà biết được? Chắc là công việc được thăng tiến chăng? Hay là gặp được may mắn gì đó, như là trúng xổ số chẳng hạn?”
“Điên à! Kẻ giàu nứt đố đổ vách như ngài ấy liệu có thèm đếm xỉa đến mấy cái trò may rủi mà chỉ những con dân nghèo nát mồng tơi như chúng ta có hứng thú?”
“Thật lạ quá. Cái vẻ cáu bẩn khó ở thường ngày đâu mất rồi?”
Lập tức có một luồng khí lạnh từ chỗ của Miên Lễ chiếu vào người họ, đám nhân viên đó bị cái lạnh làm cho đông cứng cả người, biết điều đều tự động ngậm miệng lại.
Thương Âu đang điều chỉnh góc máy ảnh, thấy Miên Lễ ngày hôm nay lại đến, anh ngừng lại rồi nhìn cô, thấy cô vẫy vẫy tay với mình.
Thương Âu có đôi chút đờ đẫn, anh cứng ngắc cũng đưa tay chào lại cô, vừa nhìn từ đầu đến cuối chân của Miên Lễ.
Hôm nay cô mặc một bộ váy có kiểu dáng đẹp và rất đặc biệt màu hồng, gót chân đeo một đôi giày cao gót cũng màu hồng phấn, mái tóc tết đuôi sam có xen kẽ một rải ruy băng hồng.
Trông cô vừa đáng yêu vừa quyến rũ.
Thương Âu không kìm được mà nhìn cô chăm chú, ánh mắt chạy dọc trên cơ thể của cô, rồi dừng lại ở đôi môi đang mỉm cười đầy ngọt ngào với anh.
“Thương tiên sinh, Thương tiên sinh!”
Một người trợ lí điều chỉnh độ sáng thấy anh đang mất tập trung thì lên tiếng gọi hồn anh về, Thương Âu giật mình ừ à một tiếng rồi tiếp tục hoàn thành nốt tập ảnh của mình, nhưng trong tâm trí vẫn không thể xua đi được hình ảnh của cô ngày hôm nay.
Một lúc sau, cuối cùng cũng xong việc ở trên xưởng chụp ảnh, khi Thương Âu đang kiểm tra lại những bức ảnh vừa chụp thì Miên Lễ đã đi đến bên cạnh anh. Cái đầu nhỏ màu đen chen vào trong tầm mắt anh, cũng muốn được nhìn thử những bức ảnh anh chụp.
Mà Thương Âu cũng rất tự giác, anh giữ nguyên tay để cho cô nhìn.
Sau một lúc, bên tai anh nghe thấy một giọng nói làu bàu chê bai.
“Sao ánh mắt cô ta nhìn vào ống kính trông lạ vậy?”
“Hả?” Thương Âu cũng nhìn theo. Lúc đó anh là người chụp, thấy thần thái của cô người mẫu đó rất ổn định, bộ có lỗi gì sao?
Miên Lễ thực sự không hài lòng, chỉ vào mặt cô ta, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại vì tức giận.
“Cô ta nhìn anh như đang liếc mắt đưa tình ấy.” Hồi trước bị cô lườm như vậy mà vẫn không biết sợ. Được lắm. Lần sau cô sẽ cho cô ta biết thế nào mới là liếc mắt đưa tình đúng nghĩa. Liếc đến độ người ta không dám tránh luôn.
Thương Âu nhìn Miên Lễ, vẫn không hiểu mà nghiêng đầu nhìn cô.
“Anh có thấy gì đâu.”
Miên Lễ chỉ chậc một tiếng, thầm mắng anh là đồ không hiểu tâm tư của phụ nữ rồi ngoảnh đầu đi luôn.
Thương Âu bị chê bai vẫn mặt mày ngơ ngác cất máy ảnh vào trong bao rồi đi theo sau cô.
Bây giờ anh mới có cơ hội để hỏi về bộ đồ mà cô mặc ngày hôm nay.
“Hạ Miên Lễ, chốc lát nữa em có hẹn gì sao?”
“Không. Sao anh lại hỏi vậy?”
“Bộ đồ đó đó.”
Thương Âu chỉ vào bộ váy hở vai màu hồng của cô, Miên Lễ à một tiếng, vừa cười vừa xoay một vòng trước mặt của anh.
“Bộ đồ em tự tay thiết kế, có thể quảng bá luôn cho thương hiêu công ty. Thế nào, em có đẹp không?”
Miên Lễ nhìn anh vừa mỉm cười khúc khích.
Đây không phải là lần đầu tiên Thương Âu nhìn thấy Miên Lễ diện đồ đẹp ở trước mặt anh. Thường ngày cô đều chỉ chọn bừa một bộ đồ hợp mắt để đi làm, hồi còn đi học cũng vậy, nhưng chỉ duy nhất khi đi với anh, cô mới tỏ ra mình là một người con gái đúng nghĩa.
Nhưng điều khiến cho Thương Âu xoa xuyến nhất có lẽ là ở nụ cười của cô, một nụ cười tinh nghịch mà dịu dàng rất lâu rồi anh chỉ có thể ở một đất nước xa lạ, nhung nhớ trong kí ức.
“Ừm, em đẹp lắm.”
Miên Lễ không hay soi xét ở biểu cảm gương mặt của người khác cho lắm (bởi vì phần lớn là người ta nhìn sắc mặt cô để biết nên làm gì và không làm gì), nhưng hôm nay cô lại nhận ra khóe môi của Thương Âu đang dần khẽ câu lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ.
Anh đang cười với cô. Rất lâu rồi anh mới cười với cô.
Hai gò má của Miên Lễ phiếm sắc hồng, trong lồng ngực, trái tim từ rất lâu rồi nay lại rung động như lần đầu biết yêu.
Vậy là hai người có thể trở về được như xưa.
Bao tiếc nuối và ân hận của cô sẽ không còn nữa.
Phải không?