Đây còn là đi đường, gió thốc vào càng như mang theo cả ngàn lưỡi dao.
Thương Âu dừng kít xe lại, tạt vào một góc đường.
Họ đã gần đến ngoại ô, cách cổng của khu biệt thự chỉ dành cho người giàu Thiện Thanh một khoảng ba mươi phút đường đi, nhà cô ở đó.
Nhưng nơi ở của Miên Lễ còn đặc biệt hơn tất cả những người giàu khác.
Nhà họ Hạ rất nuông chiều Miên Lễ, vì vậy đã mua hẳn một khu đất có diện tích năm trăm mét vuông ở khu biệt thự, xây một tòa Tứ hợp viện cho cô ở.
Nhưng để đến được với ngôi nhà xa xỉ đó, Thương Âu còn phải nghĩ ra một cách nào đó để chấn chỉnh lại cô gái bướng bỉnh này.
“Miên Lễ! Đóng cửa lên!”
“Tại sao phải đóng chứ? Cứ mở ra đi, tôi đang nóng mà!”
Cái kiểu giận dỗi đến coi thường sức khỏe bản thân này của cô, Thương Âu hận không thể xả giận ở đâu.
“Miên Lễ, tôi không muốn nói to tiếng với em đâu. Mau kéo cao cửa kính lên!”
“Không kéo! Anh cứ kệ tôi. Tôi có bị làm sao thì cũng không bắt anh phải chịu trách nhiệm đâu!”
Hai đầu lông mày của Thương Âu đã chau chặt lại đến mức có thể kẹp được cả một con ruồi ở giữ khoảng cách của hai chân mày. Nhìn cả người của Miên Lễ đang run rẩy kịch liệt, lớp áo khoác bằng bông cũng không thể giúp ích được gì cho cô nữa.
Toàn bộ khuôn mặt của cô đã đỏ hết cả lên rồi, một lớp mồ hôi mỏng rịn ở trên trán. Đôi mắt cô mơ màng không rõ. Mũi cô bắt đầu chảy nước. Cả người vô lực sượt dần xuống dưới.
Thương Âu hừ một tiếng, sắc mặt anh cũng kém chẳng khác gì cô.
Anh nhấn nút kéo cửa kính lên cao, Miên Lễ biết ý định của anh liền thò hẳn đầu ra bên ngoài, tỏ ý anh thử kéo lên cho tôi xem nào.
Thương Âu lần đầu tiên cảm thấy thất bại thảm hại như thế này, anh bất lực nhìn cô cứng đầu cứng cổ không thèm thụt đầu vào bên trong.
Cơn bức bối ở trong lồng ngực vẫn chưa tan, giờ đây sự tức giận trước sự không hợp tác của Miên Lễ càng như là đổ thêm dầu vào ngọn lửa tức giận trong lòng anh.
Anh dứt khoát không thèm quan tâm cô nữa, gạt số, nhấn ga đi tiếp.
Nhưng cuộc đời đôi lúc lại thật biết trêu ngươi người ta.
Khi anh nhấn ga, chiếc xe đột nhiên rung lên nhưng không hề di chuyển, một lúc sau, anh nghe thấy một tiếng nổ ở phía trước mình, đầu con xe, thoát ra từ những khe hở của nắp ca pô, một làn khói đen vật vờ bay lên không trung, lên cao thì bị gió đông quật bay loạn xạ, tan tác.
Miên Lễ nhìn thấy đèn trên xe dần dần tắt ngóm, điều hòa trên xe cũng đột ngột không còn hoạt động nữa, cô cố gắng để kìm lại cảm xúc hoảng hốt của mình bằng một câu chửi.
“Mẹ nó…”
Xe của lão Ngô kia, chắc chắn tuổi thọ cũng ngót nghét gần được mười năm rồi.
Mả cha cái tên kẹt sỉ đó, đến cả xe đã quá cũ cũng không đổi lại.
Không còn điều hòa nữa, nhiệt độ trong xe giảm xuống ngày một sâu, cộng thêm cả hậu quả của việc ương bướng không chịu đóng cửa sổ của Miên Lễ vừa nãy, kết quả, không cần nói cũng biết, trong khoang xe hiện giờ đang hòa cùng với nhiệt độ ở bên ngoài.
Thương Âu mở cửa bước ra khỏi xe, anh mở nắp ca pô lên rồi không kìm được lầm bầm một câu mà trẻ em không nên nghe thấy, một lát sau, Miên Lễ nhìn anh quay lại ghế ngồi, quay đầu ra sau nhìn chằm chặp vào cô.
“Vui nhể.”
Đúng là vui thật. Miên Lễ vui đến muốn khóc luôn rồi đây này.
Cô luôn biết những người khó tính nếu người mà không chỉnh lại được thì chắc chắn trời sẽ nhúng tay để chỉnh lại, nhưng cô không ngờ “quả báo” đến sớm quá, lại không hề đúng lúc như thế này.
Đối diện với ánh mắt hỏi tội của Thương Âu, Miên Lễ vẫn không muốn chịu thua, cô cố chấp lên tiếng.
“Nhìn cái gì?! Còn nhìn nữa tôi sẽ móc mắt anh ra đấy! Cùng lắm thì ngồi chờ vài phút chứ gì?”
“Tôi gọi cho bên cứu viện rồi, họ nói ngoại thành xa trung tâm, phải một tiếng sau mới tới được.”
Miên Lễ chép miệng, trong lòng bất chợt nổi lên một cơn bão tuyết.
Cô tuy hay cáu kỉnh, lại thêm cái ngang ngạnh, nhưng vẫn luôn biết phân biết phận.
Bắt cô chờ một tiếng trong cái thời tiết lạnh căm căm như thế này, khác nào bảo cô chết?
Thương Âu cũng nhận ra sự bất lợi đó, nhưng nhìn cô vẫn cứ cứng đầu không nhận thua như vậy, anh cũng hết cách, chẳng thèm động đậy chân tay nữa.
Năm phút, mười phút… Rồi đến mười lăm phút sau, quả nhiên Miên Lễ đã không thể chịu đựng được nữa.
Cô mất sức mà đổ gục người ở trên ghế, cong người ho khan sặc sụa, nước mắt đọng lại ở khóe mi, chỉ trực trào mà nhỏ giọt ra bên ngoài.
Cả người cô đã bị cái lạnh làm cho tê cứng, toàn cơ thể run lên lẩy bẩy.
Miên lễ yếu hơn người bình thường chục lần, dù đã có một lớp áo lông gấu rất lớn bao quanh ở bên ngoài thân thể, nhưng cái lạnh vẫn xâm nhiễm rất nhanh chóng vào trong cơ thể cô, đe dọa nội tạng ở bên trong một cơ thể nhỏ bé vốn đã bị tổn thương nặng từ lâu.
Thương Âu rất khỏe mạnh nên anh vẫn có thể trụ được, anh nhìn lên gương chiếu hậu, nhìn Miên Lễ đã kiệt sức đến nỗi cả người run lên từng đợt yếu ớt.
“Miên Lễ? Miên Lễ!”
Thương Âu gọi to tên cô nhưng Miên Lễ không có phản ứng gì, ngược lại, anh thấy cô đột nhiên yên tĩnh hơn bình thường.
Sự yên tĩnh đến đáng sợ.
Ngay lập tức, Thương Âu đã mở tung cửa xe ra mà bước xuống, chân anh dẫm lên nền tuyết dày đặc rồi lại leo lên băng ghế sau.
Anh nâng đầu của Miên Lễ lên, đặt người của cô dựa hẳn vào người anh, anh ôm cô rất chặt.
Thân nhiệt của đàn ông thường lớn hơn phụ nữ rất nhiều. Hiện tại đây Thương Âu đang gồng sức ôm lấy cô, mong sao có thể truyền được thân nhiệt của mình ủ ấm lấy cơ thể lạnh lẽo của cô.
Miên Lễ đã bị cảm lạnh đến đầu óc mơ hồ, cô nhớ đến vào cái ngày mà Ngô Từ Diệp hớt hải nhảy vào trong nhà cô, dùng hết toàn bộ sức lực còn lại của mình mà hô lên cùng với tiếng thở dốc.
/Miên Lễ! Thương Âu… Thương Âu… Cậu ta đã bắt chuyến bay sang Mỹ rồi!/
Sau đó, người ta thấy cô lảo đảo chạy về phía kí túc xá nam nơi anh đã từng ở, cô đứng đợi ở dưới sân, trong một cơn mưa rào xối xả.
Cô đầu đội trần, đứng ở giữa cả một khoảng sân rộng lớn không một bóng người.
Nước mưa lạnh lẽo thấm vào tóc, vào quần áo, thấm cả vào trong người cô.
Đêm hôm ấy dù cô có đứng chờ anh bao nhiêu, gọi cho anh biết bấy nhiêu cuộc, anh đều không bắt máy, cũng không còn xuất hiện trong tầm mắt của cô nữa.
Anh đi rồi…
Nước mắt của Miên Lễ không thể ngăn được nữa mà rơi xuống. Trong cuộc đời cô chưa bao giờ khóc vì một ai cả, nhưng nước mắt của cô cứ vì anh mà hàng đêm thấm đẫm lớp gối ngủ.
Trong sự tuyệt vọng đến cùng cực, cô yếu ớt cất tiếng lầm bầm.
“A Âu, anh đừng đi… Đừng bỏ em lại.”
Em thực sự biết lỗi rồi, sẽ không còn nóng giận nữa.
Có phải vì những lời nói tuyệt tình trong sự bồng bột khi ấy, anh mới tức giận mà bỏ em đi không?
Còn đang chìm trong sự mơ màng, bất chợt vòng tay đang ôm lấy cô chợt siết chặt, bao lấy cơ thể cô khăng khít không một khe hở.
Cô chỉ nghe thấy loáng thoáng bên tai những âm thanh nào đó rồi bất thình lình môi cô bị một thứ vừa ấm nóng vừa ẩm ướt bao lấy, hôn lấy cô.