Yêu cầu của Tô Nhược có lẽ còn khắt khe hơn cả Liễu Yến Yến. Tương Huyền may thế nào nàng ta cũng không vừa ý. Thân hình Tô Nhược không đến nỗi thô kệch nhưng cũng chẳng thể gọi là hoàn mỹ. Nàng ta muốn may eo váy thật nhỏ, lúc lấy số đo hẳn là nín thở thắt bụng quá đà, đến khi may xong thì không có cách nào chui vào cho đặng. Tương Huyền thức trắng mấy đêm mới may kịp váy áo cho Tô Nhược, giờ lại phải tháo ra, giận đến mức đầu muốn bốc khói nhưng không dám phản kháng. Mà tháo cho eo váy rộng ra để Tô Nhược mặc vừa thì nàng ta lại chê dáng váy không đẹp. Tô Nhược hơi thấp người, tà váy may dài thì nàng ta chê luộm thuộm, cắt ngắn lên lại bảo không đủ thướt tha. Ngay cả cánh hoa thêu trên cổ áo hơi không đều một chút, Tô Nhược cũng bắt Tương Huyền phải cắt chỉ thêu lại từ đầu.
- Chủ nhân biết không, mới có mấy ngày mà Tương Huyền đã muốn thân tàn ma dại rồi. Nhìn sắc mặt ả, chắc chắn là chỉ muốn đấm cho Tô uyển nghi một cái thật đau rồi ra sao thì ra...
Tiểu Phúc Tử đi nghe ngóng về, kể chuyện mà thiếu điều muốn cười lăn lộn ra sàn.
- Như thế còn dễ dàng cho Tương Huyền quá. – Ngọc Nga bĩu môi nói.
- Chưa hết, chưa hết... Người lợi hại nhất phải là Phong tiệp dư cơ. – Tiểu Phúc Tử cười muốn hụt hơi, phải vịn vào thành bàn thở dốc.
- Sao lại có cả Phong tiệp dư ở đây? – Ngọc Thủy ngạc nhiên hỏi, tay rót vội chung trà đưa cho hắn.
Tiểu Phúc Tử hào hứng cầm chung trà đưa qua đưa lại, tỏ vẻ thần bí như những người làm nghề kể chuyện ở quán trà:
- Phong tiệp dư khí độ bất phàm, một câu nói đã đủ kinh thiên động địa...
Tiểu Phúc Tử khua môi múa mép, dông dài hồi lâu mới nói đến trọng điểm.
Muốn đến Đông viện của Tô Nhược thì phải đi ngang hoa viên Bắc viện của Phong Thể Minh. Thế nên, sáng sớm hôm nay khi Tương Huyền mang bộ y phục đã sửa đến lần thứ năm tới cho Tô Nhược, ả gặp phải Phong Thể Minh đang dùng cành khô luyện kiếm. Phong Thể Minh thấy Tương Huyền cứ mang đi mang về một bộ y phục thì sinh lòng hiếu kì, bèn mượn xem thử. Bộ y phục này là kết tinh mồ hôi nước mắt của Tương Huyền, nàng ta bị Tô Nhược khó dễ mấy ngày liền mới may xong, vậy mà Phong Thể Minh chỉ nhìn lướt qua rồi phán một câu gọn lỏn: "Chất vải bình thường, thủ công thô thiển, so với tay nghề Phong tộc còn kém rất xa."
Phong Thể Minh xưa nay luôn nghĩ sao nói vậy. Lời nàng tuy không dễ nghe nhưng lại chẳng hề có ác ý gì. Chỉ xui xẻo cho Tương Huyền, mấy lời thẳng thắn vô tư kia lại lọt vào tai Tô Nhược. Y phục của Phong Thể Minh là cực phẩm Phong tộc, khoác lên người một đại mỹ nhân như nàng càng như cẩm thượng thiêm hoa. Tô Nhược vốn đã đố kỵ với nhan sắc của Phong Thể Minh, giờ lại nghe nàng chê bai đồ của mình thì không khỏi nổi giận. Chỉ là chức vị Phong Thể Minh cao hơn Tô Nhược mấy bậc, thân phận càng tôn quý gấp nhiều lần. Tô Nhược không dám gây sự với Phong Thể Minh, chỉ đành trút giận lên Tương Huyền. Có một câu "không được qua loa" của ta làm bùa hộ thân, Tô Nhược tha hồ bắt bẻ Tương Huyền đủ chuyện.
Ta ngồi một bên nhàn nhã ăn bánh, nghe Tiểu Phúc Tử hí hửng kể chuyện tiếu lâm xong mới thong thả hỏi:
- Thế chuyện chính bản cung sai ngươi đi làm, đã làm xong chưa?
Tiểu Phúc Tử giật mình, chợt phát hiện bản thân đã nói nhảm cả nửa canh giờ, vội nịnh nọt bóp vai ta mà thưa:
- Việc chủ nhân sai bảo, nô tài sao dám quên chứ? Ở Đông viện gần đây đúng là đã xảy ra không ít chuyện...
Tô Nhược và Tương Huyền diễn trò gì, thực ra ta không quan tâm. Việc duy nhất khiến ta phải bận lòng là Bạch Diệu Hoa. Khi Tô Nhược mới đến, ta đã dặn dò Bạch Diệu Hoa có việc gì cứ nói với ta, không cần chịu ấm ức một mình. Nhưng Bạch Diệu Hoa luôn sợ gây phiền phức cho ta, dù có gặng hỏi cũng chưa chắc nàng chịu nói thật. Ngọc Thủy và Ngọc Nga đều được đám cung nhân nể sợ, mà cả Tô Nhược cũng có ý đề phòng hai nàng. Vì vậy, muốn điều tra chuyện bên Đông viện, ta đành giả vờ sai Tiểu Phúc Tử sang hỏi thăm việc may y phục của Tô Nhược. Bề ngoài Tiểu Phúc Tử hống hách, người khác đều cho rằng hắn chỉ giỏi xu nịnh, là kẻ lòng dạ hời hợt nên thường ít đề phòng hắn nhất. Quả nhiên, sai Tiểu Phúc Tử đi một vòng trở về đã nghe được không ít việc.
Tô Nhược trước mặt ta và hoàng đế thì yểu điệu như liễu, lúc nào cũng tỏ vẻ ngượng ngùng sợ sệt còn đối với kẻ thấp bé hơn thì ngang ngược vô cùng. Trải qua một lần bị hại đến thân bại danh liệt, Bạch Diệu Hoa đã không còn đơn thuần như trước. Dù đã được hoàng hậu nâng đỡ lên hàng tiểu nghi, nàng vẫn chỉ tin dùng hai cung nữ côi cút là Tư Dao và Tư An.
Ngay từ lúc mới đến, Tô Nhược đã không ít lần bày trò thị uy với Bạch Diệu Hoa. Bạch Diệu Hoa nhẫn nhịn không chấp nhất, Tô Nhược càng cho rằng nàng nhu nhược dễ ức hiếp, cũng vì thế mà càng lúc càng trở nên quá quắt. Bạch Diệu Hoa sinh hoạt giản dị, Đông viện rộng lớn nhưng nàng chỉ dùng đến ba gian phòng nhỏ. Tô Nhược viện cớ bên mình người đông, giành hết những gian phòng còn lại. Mỗi lần ta cho người đưa đồ đến, Tô Nhược đều nói: "Chỗ tỷ tỷ có nhiều cung nhân, bọn họ mỗi ngày đều làm việc vất vả, nên khen thưởng nhiều một chút mới phải. Bên phía Hoa muội ít người, đồ dùng nhận ít một chút cũng chẳng hề gì nhỉ?"
Dẫu rằng chốn hậu cung coi trọng nhất là địa vị, nhưng tính ra Tô Nhược chỉ hơn Bạch Diệu Hoa một bậc. Bạch Diệu Hoa lại là con gái dòng chính thất của thế gia Bạch thị, còn nhiều tuổi hơn Tô Nhược. Hai tiếng "Hoa muội" của Tô Nhược đúng là vô phép đến nực cười. Kim chi ngọc diệp như Bạch Diệu Hoa tất nhiên không coi trọng những thứ đồ tầm thường kia, thành ra Tô Nhược luôn là người được lợi.
Nghe đến đây, mấy người chúng ta không ai là không phẫn nộ.
Ngọc Thủy cắn chặt răng, chực quỳ xuống nhận tội:
- Đều tại nô tỳ vô dụng... Chủ nhân đã căn dặn nô tỳ phải thường xuyên chiếu cố Bạch tiểu chủ, thế mà nô tỳ lại để nàng phải chịu nhiều ấm ức như thế...
Ta lắc đầu, đưa tay ngăn nàng lại:
- Không phải lỗi của ngươi. Muốn trách thì phải trách Tô Nhược quá càn quấy. Dạo gần đây thị phi xung quanh ta không ít, Liễu Yến Yến liên tục gây hấn, hoàng hậu lại lạnh nhạt... Diệu Hoa cam chịu như thế cũng vì lo nghĩ cho ta thôi.
Nỗi xót xa bắt đầu dềnh lên trong lòng ta. Vì nghĩ cho ta, Bạch Diệu Hoa không chấp nhất sự ngang tàng của Tô Nhược, nhưng Tô Nhược lại không biết điểm dừng. Một ngày nọ, Tô Nhược than thiếu người nên gọi Tư An sang sai vặt. Tư An sơ ý chải đứt của nàng ta vài cọng tóc, liền bị nàng ta lấy thoa nhọn đâm mười đầu ngón tay đến rướm máu. Bạch Diệu Hoa muốn bảo vệ cung nữ nên vội vàng chạy đến thay Tư An bới tóc cho Tô Nhược. Nàng vốn rất khéo léo nên Tô Nhược ưng ý ngay, từ đó mỗi buổi sáng Bạch Diệu Hoa đều bị Tô Nhược gọi đến giúp nàng ta trang điểm. Mấy đóa phong quỳ lụa tinh xảo kia cũng vì vậy mà có. Tô Nhược ít học, không biết ý nghĩa của loài hoa này. Nàng ta từng trông thấy ta cài một đóa hồng bằng lụa do Bạch Diệu Hoa làm tặng, trong lòng vẫn luôn yêu thích. Bấy giờ, nàng ta cũng được tặng hoa lụa nên càng ngạo mạn, luôn cho rằng bản thân được tôn kính không kém gì ta.
Miếng bánh quế hoa trong miệng ta đột nhiên hóa thành đắng ngắt. Ta uống vội một ngụm trà rồi nói với Ngọc Thủy:
- Sau này, đồ dùng đưa đến Đông viện phải chia làm hai phần, đích thân ngươi đưa đến chỗ Diệu Hoa. Còn nữa, từ ngày mai, mỗi buổi sáng cho người mời Diệu Hoa sang đây. Cứ nói bản cung cũng muốn nhờ nàng ấy bới tóc. Còn Tô thị, ngươi truyền lệnh bản cung bảo nàng ta học thuộc Nữ Huấn. Ba ngày nữa đến đọc thuộc lòng cho ta nghe, sai một chữ quỳ một canh giờ.
Xem như đây là lời cảnh cáo của ta dành cho Tô Nhược. Nếu nàng ta còn dám càn quấy, đừng trách ta hạ thủ không lưu tình. Ta hứa đảm bảo mạng sống cho nàng ta trong vòng một năm, nhưng sống ra sao, khỏe mạnh hoạt bát hay đau ốm liệt giường thì còn chưa biết được.
Chuyện cần thu xếp đều đã thu xếp xong, nhưng lòng ta vẫn cảm thấy nặng nề vô hạn. Sóng gió bên ngoài chưa dứt mà trong nhà cũng chẳng được yên. Nhớ lại trước kia, chỉ có ta và Bạch Diệu Hoa ở nơi này mới êm đềm làm sao. Thời gian qua chưa lâu mà hai người chúng ta chẳng ai còn được yên bình.
Ta thở dài trong lòng, khẽ nói:
- Chuẩn bị kiệu đi, ta muốn sang thăm Vân Anh một chút.
Hôm nay đã là ngày thứ ba Trịnh Vân Anh cáo bệnh không đến thỉnh an hoàng hậu, căn nguyên cũng vì sự xa cách của hoàng hậu đối với ta sau sự việc ở Thượng Cung cục. Hoàng hậu đã chọn li khai, ta cũng không còn cách nào khác. Đời người có hợp có tan, lòng tin đã hết thì chẳng nên miễn cưỡng thêm nữa. Trịnh Vân Anh không hiểu được điều này. Muội ấy nghĩ rằng việc ta cứu Tạ Thu Dung là chính đáng, hoàng hậu chỉ vì vậy mà ghét bỏ ta là vô lý nên cũng nổi giận với hoàng hậu. Ngày trước Bạch Diệu Hoa bị hoàng hậu xử oan, Trịnh Vân Anh đã giận dỗi không thèm nói chuyện với hoàng hậu suốt một tháng ròng, khiến cho hoàng hậu vô cùng buồn bực. Bây giờ, muội ấy lại vì ta mà ngay cả lễ thỉnh an cũng tránh, chẳng cần suy nghĩ cũng biết hoàng hậu đang khó chịu thế nào. Ta không thể để tình trạng này kéo dài mãi được. Việc giữa ta và hoàng hậu, Trịnh Vân Anh không nên bị cuốn vào.
Vả lại, những lúc mệt mỏinhư thế này, ta chỉ muốn nhìn thấy nụ cười thơ ngây của muội ấy.