• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Đế cùng Dương Quý cơ đi rồi, Đức phi cũng hậm hực xin cáo từ. Trong phòng chỉ còn lại Hoàng hậu và mấy người phi tử bọn ta. Tuy Hoàng Đế đã bảo bọn ta về sớm nghỉ ngơi nhưng chung quy trong chúng ta không có ai gan lớn như Đức phi. Chưa có sự đồng ý của Hoàng Hậu, cuối cùng cũng chẳng ai dám ra về trước.

“Bản cung đi thăm Bạch Thường tại một chút.”

Hoàng Hậu vịn tay cung nữ Xuân Linh, vén màn tiến đến bên giường Bạch Thường tại. Mấy người bọn ta lục đục theo đuôi.

Nhìn Bạch Thường tại mặt mũi trắng nhợt, mi mắt và môi tái xanh vì độc, yếu ớt nằm trên giường, Hoàng Hậu thở dài:

“Bạch Thường tại mệnh khổ, không dưng lại phải chịu giày vò như vậy. Nơi này chật hẹp ẩm thấp lại vừa vấy máu tanh, e rằng không hợp dưỡng bệnh.”

Hoàng Hậu muốn một mũi tên trúng hai con nhạn, nhân dịp này liền ra ý tứ muốn chuyển chỗ ở cho Bạch Thường tại. Tĩnh Tần nghe xong, mau miệng nói:

“Hoàng Hậu nương nương nói phải. Chi bằng để Bạch Thường tại dọn về lại Huệ Đàm cung. Dù sao cũng là nơi ở cũ, tỷ muội sống cùng nhau đã lâu cũng tiện chăm sóc nhau.”

Ta khẽ cười thầm.

Tĩnh Tần này lòng dạ cũng đủ độc. Bạch Diệu Hoa khi xưa là chủ Huệ Đàm cung, cả Tĩnh Tần và Dương Quý cơ đều ở dưới tay nàng. Bây giờ Bạch Diệu Hoa thân bại danh liệt, chủ vị đã đổi, trở về nơi cũ chẳng khác nào phải chịu thêm tủi nhục. Dù Dương Quý cơ vẫn chưa là cung chủ nhưng bây giờ ở Huệ Đàm cung nàng ta lớn nhất, mà tính cách nàng ta cũng chẳng tốt đẹp gì. Bạch Diệu Hoa ở dưới tay nàng ta làm sao sống tốt?

Hoàng Hậu cũng nghĩ như ta, nàng lắc đầu phản đối:

“Huệ Đàm cung tuy rằng tốt nhưng lại đông người quá, e không tiện.”

Ta đã hiểu ý tứ của Hoàng Hậu, bèn thuận theo mà nói:

“Nếu vậy hãy để Bạch Thường tại dọn đến Cẩm Tước cung của muội đi. Chỗ muội ít người, thuận tiện cho Bạch Thường tại dưỡng bệnh cũng đủ thanh tịnh cho nàng tiếp tục đóng cửa tu tâm.”

Lời ta rất đúng ý Hoàng Hậu, nàng lập tức tán thành:

“Hòa phi nói rất phải. Sáng sớm ngày mai bản cung sẽ cho người tới Vị Tú hiên giúp Bạch Thường tại di chuyển. Thôi không còn sớm nữa, các muội hồi cung đi.”

Chúng phi mệt mỏi mấy canh giờ cuối cùng cũng đợi được câu này. Mấy vị phi tử đều thở phào nhẹ nhõm rồi lần lượt cáo từ. Riêng Trịnh phi ban nãy bị dọa đã sợ đến nửa tỉnh nửa mê, Hoàng Hậu phải sai người cáng nàng ra kiệu.

Vị Tú hiên cuối cùng chỉ còn lại ta và Hoàng Hậu. Hai người nhìn nhau một thoáng, ta biết không thể tránh được bèn nâng váy quỳ xuống chân nàng:

“Muội muội tự ý hành động, thỉnh tỷ tỷ trách phạt.”


Hoàng Hậu đỡ lấy tay ta, chậm rãi nâng dậy:

“Nha đầu ngốc, có cái gì mà phải trách phạt? Muội cũng không làm sai gì cả chỉ là quá mạo hiểm khiến bản cung có chút lo lắng mà thôi… Về sau nhớ nói trước với tỷ một tiếng.”

Ta cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi:

“Muội không phải cố ý giấu diếm tỷ, chỉ là… lần này muội không đoán được ý đồ của Đức phi… cũng không nắm chắc phần thắng… cho nên chỉ dám một mình liều mạng, không dám liên lụy tỷ tỷ.”

Hoàng Hậu sửa lại mấy sợi tóc rơi bên mang tai ta, dịu dàng nói:

“Đúng là nha đầu ngốc. Tỷ tỷ chẳng phải đã nói sẽ bảo vệ muội sao? Chỉ tiếc cơ hội tốt như vậy mà vẫn không hạ được Đức phi… Có điều như vậy cũng hả dạ. Chỉ tiếc Điểm Cúc còn trẻ đã phải oan mạng.”

Ta chợt có ảo giác nàng chính là tỷ tỷ ruột của mình thật, bèn gật đầu: “Tỷ tỷ nói phải.”

Trong hậu cung này, từ phi tử tới cung nữ, ai mà không mang trên vai gánh nặng người thân? Điểm Cúc dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Kẻ tứ cố vô thân như ta xét ra cũng có chỗ tốt. Không có gia đình nghĩa là không có chỗ dựa nhưng ngược lại cũng là không có điểm yếu cho người ta nắm thóp. Kể ra, ở hậu cung đây lại là một thế mạnh.

Lần này tính kế Đức phi, ta chỉ mong bảo toàn được mạng mình. Từ trước, ta đã biết Đức phi sẽ không dễ ngã như vậy cho nên không hi vọng gì nhiều. Hoàng hậu vậy mà có thể thừa cơ chém cho Đức phi vài nhát, thực ra đã là có lời rồi.

***

Lúc ta về đến Cẩm Tước cung cũng đã quá nửa đêm, vậy mà cung nhân chưa có kẻ nào đi ngủ. Vừa thấy ta về đến, Ngọc Thủy đã tái mặt chạy vội ra nắm lấy cánh tay ta, hết kéo kéo lại xoay xoay người ta như thể muốn kiểm tra xem có bị mất chút da thịt nào không. Tiểu Phúc Tử vừa khóc vừa cười lải nhải:

“May mắn quá! Chủ nhân bình yên vô sự! Đúng là ăn ở ngay thẳng thì được phúc mà! May mắn quá!”

Ta sờ sờ đầu hắn mấy cái, thầm nghĩ nếu ta thực sự ăn ở ngay thẳng thì đã chẳng còn mạng mà về.

Tạ Thu Dung đợi ta trong phòng, nghe thấy động liền vội bước ra:

“Ngươi không sao chứ?”

Ta thuận tay khoác lấy tay nàng đi trở vào phòng, cười nói:

“Bình an vô sự.”

Ngọc Thủy chuẩn bị cho ta một ít đồ ăn nhẹ lót dạ. Nhân lúc đang ngồi ăn, ta bèn để Ngọc Nga kể vắn tắt lại mọi chuyện.

Tạ Thu Dung nghe xong nhăn mặt nói:

“Đức phi không ngờ lại dám làm ra chuyện như vậy. Cũng may ngươi và Bạch Thường tại đã sớm có đối sách. Ta chỉ là không hiểu ngươi vừa mới nhập cung, lại luôn nhẫn nhịn các nàng, Đức phi vì sao phải nhắm vào ngươi?”

Ta thổi nhẹ chén cháo hầm gà ác thơm lừng trước mặt chậm rãi vừa ăn vừa nói:



“Bởi vì ta mới vào cung không có ân oán với ai, cũng chẳng qua lại gì với Bạch Thường tại… Nếu như nói ta đi hạ độc Bạch Thường tại, ngươi có tin không?”

“Dĩ nhiên không tin, ngươi không có động cơ.”

“Nhưng nếu có người nói ta là nhận lệnh của Hoàng Hậu đi diệt khẩu Bạch Thường tại, ngươi có tin không?”

“A…”

Ta thân cô thế cô, ở đây chỉ có Hoàng Hậu chống đỡ. Nếu là nàng ra lệnh ta tất phải làm theo, vậy nên nói Hoàng hậu sai ta đi hại Bạch Thường tại thì vô cùng hợp lý.

Tạ Thu Dung lại hỏi:

“Nhưng người dưới trướng Hoàng Hậu rất nhiều sao không phải kẻ nào đó mà cứ là ngươi?”

Ta cười cười, cảm thấy đầu óc nàng đôi lúc quá đơn giản nhưng vẫn tỉ mỉ giải thích:

“Là bởi vì nếu người độc hại Bạch Thường tại không phải ta mà là một phi tử ở trong cung đã lâu thì Hoàng Hậu sẽ phủi tay rất dễ dàng. Chỉ cần nói nàng ta có tư thù là được. Đằng này một người không có động cơ như ta thì lại khác.”

Đây mới là chân tướng toàn bộ kế hoạch của Triệu Đức phi. Đầu tiên nàng ta cho người hại Tố Linh đứt cổ họng không thể ca hát, lại vu tội này cho Bạch Diệu Hoa, trước mắt một mũi tên hai con nhạn. Nhưng Triệu Đức phi vẫn còn muốn bắn nhiều nhạn hơn. Nàng ta sắp đặt, giả vờ để Hàm Nhu mật báo cho ta rằng nàng ta muốn hại Trịnh Vân Anh, hòng làm ta rối trí. Thời gian qua, nàng vẫn luôn án binh bất động chính là chờ ta động lòng thương xót đưa đồ qua chỗ Bạch Diệu Hoa. Bất luận ta đưa đến cái gì, Mai Quyên cũng sẽ bỏ độc vào đó để vu cho ta tội độc hại Bạch Diệu Hoa. Theo lý thường ta chẳng có động cơ gì để hại Bạch Diệu Hoa, từ đó suy ra nếu ta thật sự hại nàng chỉ có thể là do bị người sai khiến. Mà ai có thể sai khiến ta? Phải nói ta tuy là một kẻ tứ cố vô thân nhưng phân vị không nhỏ, sau lưng luôn có Hoàng Hậu che chở, kẻ có thể sai khiến ta e rằng không ai khác ngoài Hoàng Hậu. Như vậy, Triệu Đức phi liền có thể nhẹ nhàng chuyển mũi đao lên đầu Hoàng Hậu. Lại nói Hoàng Hậu vì lẽ gì mà phải sai ta đi hại Bạch Diệu Hoa – một nữ nhân đã không còn tương lai gì? Câu trả lời chỉ có một, chính là để bịt miệng nàng ta. Mà Bạch Diệu Hoa thì có cái gì để Hoàng Hậu phải bịt miệng? Tra thêm nữa thì chỉ còn một chuyện là vụ án mưu hại Tố Linh khi trước. Triệu Đức phi tính toán vô cùng kỹ càng. Nếu tới bước này lại có người hỏi Hoàng Hậu vì sao lại phải hại Tố Linh, ắt hẳn nàng ta sẽ đưa ra chứng cớ rằng Tố Linh đắc sủng ngang ngược, từng nhiều lần làm chuyện càn quấy trước mặt Hoàng Hậu khiến Hoàng Hậu mất mặt, vì vậy mới muốn trừ bỏ cái gai này. Trùng hợp là Bạch gia đã từng có ý ngỗ ngược với Hà gia của Hoàng Hậu. Hoàng Hậu nhân dịp này nhổ cỏ tận gốc triệt để diệt trừ cả Tố Linh và Bạch Diệu Hoa. Động cơ đầy đủ, bằng chứng có thừa. Bẫy lồng trong bẫy, từng bước từng bước đưa kẻ khác vào tử huyệt.

Lúc trước, ta không đoán được hết âm mưu của Đức phi cho nên mới giở chiêu không nghe không thấy, giả vờ làm khúc gỗ, kiên quyết không đến Vị Tú hiên để thử xem tâm tính Đức phi rốt cuộc như thế nào. Đức phi tuổi trẻ, lại tự phụ mình thông minh tất nhiên sẽ có chỗ nóng vội. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nàng mới mười chín tuổi đã có được bậc này tâm kế, thật không dám nghĩ đến sau vài năm nữa, tích lũy thêm kinh nghiệm rồi sẽ tiến bộ đến mức nào.

Mặt Tạ Thu Dung càng nhăn lại:

“Hóa ra Đức phi lại luôn nhắm vào Hậu vị. Nhưng… ta vẫn cảm thấy nàng ta quá nóng vội.”

Ta gật đầu:

“Nàng ta mà không nóng vội ta làm sao còn toàn mạng?”

Kết cục lần này chẳng qua cũng là nhờ Đức phi nóng vội, lại xem thường ta và Bạch Diệu Hoa vô dụng cho nên mới thuận lợi như vậy. Lần sau sẽ không có chuyện dễ dàng nữa. Có điều lần này Đức phi bị Hoàng hậu chém cho mấy nhát không hề nhẹ nên “lần sau” tạm thời sẽ còn rất lâu, mấy ngày này ta tạm có thể kê cao gối ngủ.

“Chủ nhân, như vậy còn Ngọc Hy kia?”

Tiểu Phúc Tử hỏi.

Ta thấy hắn vẫn luôn kiên trì muốn trị tội Ngọc Hy như vậy lại nhìn xuống chén cháo trước mặt vẫn còn hơi đầy, liền nói:

“Mang vào đây.”

Ngọc Hy nhanh chóng bị xách vào. Hai tay nàng ta bị trói quặt ra sau, tóc tai rũ rượi, y phục bẩn thỉu, bộ dạng đúng là của người bị nhốt vào kho củi cả một ngày. Ngọc Hy nhìn thấy ta liền nhoài người tới mà khóc:

“Chủ nhân… chủ nhân… Tiểu Phúc Tử hắn vu oan cho nô tỳ… Nô tỳ không có ăn trộm cái gì trong cung hết…”

Hôm nay thật không biết là ngày gì, ta kêu oan mỏi miệng mà nghe người khác kêu oan cũng mỏi tai. Cũng là Tiểu Phúc Tử lanh lợi, lựa thay ta một lý do vô cùng thích hợp.

Cả ngày mệt mỏi, ta chẳng còn tâm trạng chơi mèo vờn chuột nữa, bèn vào thẳng vấn đề:

“Vậy ngươi giải thích cho ta cái thứ này từ đâu mà đến?”

Ngọc Thủy theo lời của ta lấy ra đôi vòng ngọc đưa đến trước mặt Ngọc Hy, nói:

“Thứ này tìm thấy trong phòng ngươi. Ngươi chỉ là cung nữ tam đẳng, lấy đâu ra đồ quý giá như vậy? Không phải trộm thì là cái gì?”

Ngọc Hy nhìn vòng ngọc xong, tái mặt lắp bắp:

“Cái này… cái này… là… nô tỳ được tặng…”

Ngọc Thủy hừ một tiếng, trào phúng nói:

“Ô, Ngọc Hy cô nương hẳn là có bản lĩnh! Suốt ngày ở trong Cẩm Tước cung mà vẫn có thể khiến cho người ta mang đồ quý giá như vậy đến tặng… Chẳng hay vòng ngọc này là của quý nhân phương nào tặng cô nương vậy?”

Ngọc Hy khổ sở cắn môi, hiển nhiên là không dám nói ra. Ngọc Nga cũng cười cười phối hợp với Ngọc Thủy:

“Chủ tử trong cung tặng đồ cho hạ nhân đều có ghi chép lại rõ ràng. Vậy mà hôm nay ta đến Nội thị giám xin tra sổ lại không thấy có tên Ngọc Hy cô nương của chúng ta.”

Ta chậm rãi ăn cháo, nhường lại sân khấu cho Ngọc Thủy và Ngọc Nga giương nanh múa vuốt. Hôm nay diễn kịch quá nhiều rồi, bây giờ nhìn người khác diễn cũng thấy có điểm thú vị riêng.

Ngọc Hy bị Ngọc Nga và Ngọc Thủy dồn ép một trận, cuống quýt cả lên, không còn giữ được bình tĩnh, bắt đầu nói loạn:

“Bất luận là ai tặng cho ta… cũng không có liên quan tới các người… Chỉ cần biết đồ đạc của chủ nhân không mất thứ gì… Tức là ta không có ăn trộm…”

Ngọc Nga nghe xong lời này, nghiêm giọng nói:

“Cẩm Tước cung không mất cái gì không có nghĩa là các cung khác cũng may mắn như vậy. Ngươi nếu quả thực được tặng vì sao không nói được tên người tặng? Đây rõ ràng là hành vi của một tên trộm!”

Liếc thấy cháo trong chén đã vơi gần hết, ta đặt chén xuống, nhấc tách trà Tiểu Phúc Tử dâng lên uống một ngụm rồi thong thả nói:



“Nếu đã là hành vi của một tên trộm, vậy cứ xét theo tội trộm cắp mà xử lý. Trả người lại cho Thượng Cung cục là được.”

Phàm là cung nhân phạm tội trộm cắp, nhẹ thì đánh gãy hai tay, nặng thì trượng tễ. Nhưng đối với cung nhân mà nói, bình thường bị bệnh còn không mời được thái y chứ đừng nói là kẻ phạm tội. Hai tay bị đánh gãy dù không chết ngay nhưng vết thương không được chữa trị tất làm độc, cái chết từ từ đến mà lại còn phải chịu giày vò đau đớn, còn khổ hơn bị đánh chết ngay. Từ xưa tới nay, những cung nhân bị phạt đánh gãy hai tay không có bao nhiêu người sống sót. Mà có sống đi chăng nữa, tay gãy cả rồi thì làm được việc gì? Kẻ vô dụng ở trong cung sớm muộn cũng bị đày đọa đến chết. Bởi vậy Ngọc Hy nghe ta nói xong, mặt cắt không còn chút máu, điên cuồng lao đến chỗ ta gào khóc:

“Không… chủ nhân không thể trả nô tỳ về Thượng Cung cục được!… Nô tỳ không có trộm đồ của người!… Người không có bằng chứng nô tỳ trộm đồ của người!”

Tiểu Phúc Tử thấy Ngọc Hy phát cuồng, sợ nàng tổn thương ta, lập tức nhảy đến đá nàng ta một cái văng ra xa, chanh chua mắng:

“Thứ người như ngươi mà cũng dám phạm thượng vô lễ với chủ nhân à?! Cái thứ…”

Ta phẩy tay bảo Tiểu Phúc Tử ngừng mắng, tiện tay vịn hắn đứng dậy, đi đến trước mặt Ngọc Hy, cười nói:

“Muốn có bằng chứng sao? Được, bản cung cho ngươi.”

Nói rồi đưa tay gỡ một cây trâm vàng trên tóc ném tới trước mặt Ngọc Hy.

Ngọc Hy ngơ ngác nhìn cây trâm lăn một vòng trước mặt, chợt như hiểu ra ý ta, hai tay vẫn bị trói, chật vật né qua một bên, ré lên:

“Rõ ràng người ném thứ này tới chỗ ta! Người là chủ nhân của ta! Sao người có thể vu oan giá họa cho ta như vậy!”

Ta bật cười thành tiếng:

“Ngươi vẫn còn nhớ bản cung là chủ nhân của ngươi sao? Ha, nếu trước kia trí nhớ ngươi cũng tốt như vậy thì bây giờ đã không đi đến bước này… Ngươi nói bản cung vu oan giá họa cho ngươi? Được, ở đây có ai nhìn thấy bản cung vu oan giá họa cho Ngọc Hy cô nương không?”

Ngọc Nga phản ứng nhanh nhất:

“Nô tỳ nhìn thấy rõ ràng cây trâm này chính là rơi từ trong người Ngọc Hy ra!”

Tiểu Phúc Tử và Ngọc Thủy cũng nhanh chóng nói:

“Phải, phải, chúng ta cũng thấy như vậy!”

Ngọc Hy trợn mắt, há hốc miệng:

“Ngươi… các ngươi…”

Ta thở dài, ngồi lại chỗ cũ:

“Được rồi. Bằng chứng đã có đủ thì mang nó đi. Sớm mai đưa trả lại Thượng Cung cục.”

Ngọc Hy như vậy liền bị Tiểu Phúc Tử xách cổ lôi ra ngoài, miệng vẫn còn chửi rủa:

“Chu Đan Nguyệt… ngươi ngậm máu phun người… ngươi sẽ không được chết tốt đẹp đâu…”

Tiểu Phúc Tử nghe chướng tai, liền đấm cho Ngọc Hy mấy cái, nhờ vậy mà Cẩm Tước cung lại được yên lặng. Ngọc Nga và Ngọc Thủy bắt đầu dọn dẹp.

Thấy Tạ Thu Dung vẫn ngồi ngẩn ngơ ở đó, ta cười hỏi nàng:

“Sao? Cảm thấy thủ đoạn của ta rất thấp hèn phải không?”

Tạ Thu Dung là người chính trực, không chừng nhìn cảnh này rồi sẽ ghét bỏ ta. Không ngờ nàng chỉ khẽ lắc đầu:

“Ta đâu phải kẻ vô tri. Là nàng ta bất trung với ngươi, cũng đáng tội. Nếu để lại e sau này sẽ hại đến ngươi. Chỉ là… ta cảm thấy ở chỗ này mạng người… thật nhỏ bé.”

Mai Quyên, Điểm Cúc, Ngọc Hy… Hôm nay, có ít nhất ba người vì ta mà vong mạng.

Ta hơi cúi đầu, bất giác nhìn xuống đôi tay mình. Mấy tháng nay ăn sung mặc sướng, đôi tay này trắng trẻo hơn nhiều, mấy vết chai trên đó cũng đã mờ đi không ít.

Thở một hơi thật dài, ta bần thần đáp:

“Ngươi nói phải. Đôi tay này của ta… lại nhiễm đầy máu tươi rồi.”

Chợt cảm thấy tay hơi ấm áp, hóa ra là Tạ Thu Dung đã cầm lấy tay ta, trịnh trọng nói:

“Tự bảo vệ mình có gì không đúng? Hay là ngươi thích để máu của mình dính trên tay kẻ khác?”

Ta hiểu được thành ý của Tạ Thu Dung nên cũng không nói thêm lời bi thương khó xử nữa, chỉ đùa thêm vài câu cho vui vẻ rồi để Ngọc Chân đưa nàng về Tây viện nghỉ ngơi. Bản thân ta cũng lăn lên giường ngủ thẳng cẳng. Có lẽ nhờ mấy lời an ủi của Tạ Thu Dung mà đêm hôm ấy ta ngủ đặc biệt ngon, không hề mộng mị gì cả.

***


Mấy ngày này, hậu cung chuyển biến vô cùng lớn. Chưa đầy một tháng ngắn ngủi, hai vị đệ nhất sủng phi – Liễu Thục phi cùng Triệu Đức phi lần lượt bị cấm túc. Oai phong của Hoàng Hậu đã lên đến cực điểm. Phi tần ai nấy vui như xuân về. Không biết Hoàng Hậu dùng biện pháp gì mà thánh sủng đã san đều cho cả hậu cung, dĩ nhiên là những phi tử dưới trướng Hoàng Hậu vẫn được nhiều ơn mưa móc nhất. Ngay cả Trịnh phi cũng được sủng hạnh một hai lần, có điều nàng ta không vui vẻ như người khác. Đến lúc chỉ có hai người nàng mới lén lút nói với ta, Hoàng Đế coi nàng như cái gối gác chân, cả đêm đều gác chân lên người nàng mà ngủ làm cho nàng không trở mình được, suýt chút vẹo cả lưng. Nhìn bộ dạng vừa ấm ức kể tội, vừa nghiêng nghiêng người tự đấm lưng của Trịnh Vân Anh, ta chỉ biết thở dài ngán ngẩm, nàng cứ như vậy không biết là tốt hay là xấu.


Ngọc Hy trở về Thượng Cung cục, nghe đâu đã bị trượng tễ rồi. Thượng Cung cục làm việc trước nay đều nhìn mặt chủ nhân, đối với người của Hoàng Hậu, bọn họ đúng là không dám chậm trễ, nhoáng một cái liền đánh chết, lại còn phái người đến bẩm báo với ta. Chuyện này truyền ra, trong Cẩm Tước cung vô thanh vô tức bỗng xuất hiện một tin đồn nho nhỏ, rằng Ngọc Hy chẳng phải trộm cắp gì mà thực chất là bất trung với ta cho nên mới phải chết. Vì vậy mà cung nhân trong Cẩm Tước cung đối với ta càng kính cẩn hơn, cứ như sợ ta cảm thấy bọn họ không đủ trung thành. Hơn nữa, thanh danh “bồ tát sống” của Đức phi tặng ta khi trước cũng dần dần lắng xuống. Trước cảnh tượng này ta không thể không khen Ngọc Nga một câu, bản lĩnh tung tin đồn của nàng thực sự hữu dụng. Chuyện Dương Quý cơ giở trò ở chỗ ta, ta cũng đã đem báo lại với Hoàng Hậu kèm theo vật chứng là đôi vòng ngọc gói trong khăn lụa. Hoàng Hậu trầm mặc một hồi, cuối cùng vỗ vỗ lên lưng bàn tay ta mà nói:


“Để muội muội chịu ấm ức rồi. Bản cung nhất định cho muội câu trả lời thỏa đáng.”


Ta biết gia thế Dương Quý cơ không tệ, hiện giờ thánh sủng vẫn đều đặn, nàng là một quân cờ tốt, Hoàng Hậu sẽ không vì đòi lại công bằng cho ta mà bỏ đi quân cờ tốt này. Chỉ là ta cũng biết những người làm việc lớn như Hoàng Hậu, tâm đa nghi vô cùng lớn, không cần biết hành động của Dương Quý cơ là vì đố kị ta hay là bất trung với Hoàng Hậu thì cũng đã gieo vào lòng Hoàng Hậu một hạt giống nghi ngờ. Theo thời gian, hạt giống này sẽ càng ngày càng lớn, đến một ngày nào đó, nó sẽ lớn đến mức đủ sức nghiền chết Dương Quý cơ. Dẫu vậy, đó còn là việc của ngày sau. Hiện tại, ta cứ vui vẻ tiếp nhận đống quà cáp cao ngất từ Triêu Lan cung đưa đến, xem như Hoàng Hậu bù đắp cho mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK