Lâm Giang dành cả một ngày xem xét đống đơn thuốc của Trịnh Vân Anh, rồi lại tận tình bắt mạch, hỏi han muội ấy. Sau khi biết Trịnh Vân Anh vì chuyện phụ thân qua đời mà suy sụp, hắn bèn ân cần đến thăm hỏi Trịnh phu nhân, giúp bà chuyển lời khuyên nhủ muội ấy. Trịnh Vân Anh nghe được tin nhà, tinh thần lập tức có khởi sắc. Tuy Lâm Giang có thể tùy ý ra vào cung, nhưng mỗi lần tiến cung đều bị xét người, không thể chuyển thư được. Vì thế, cứ vài ngày, hắn lại đến bái kiến Trịnh phủ, chuyển lời giúp mẫu tử Trịnh Vân Anh. Trịnh phủ đã suy tàn, chẳng còn ai thèm nhìn đến. Nhờ vậy, Lâm Giang lui tới cũng không bị gây khó dễ gì. Thanh Nhi bẩm lại, những lúc nghe Lâm Giang kể chuyện ngoài cung, Trịnh Vân Anh đều rất vui, thậm chí đã có thể cười trở lại.
Từ sau khi Trịnh tướng mất, Trịnh Vân Anh luôn giam mình trong phòng, tính đến nay đã mấy tháng ròng. Không ngờ một hôm, sau khi Lâm Giang đến thăm bệnh, tinh thần muội ấy phấn chấn hẳn lên, đột nhiên muốn sang chỗ ta chơi. Thanh Nhi mừng rỡ, chỉ sợ Trịnh Vân Anh đổi ý, bèn vội vàng giúp muội ấy thay y phục đẹp rồi thẳng tiến Cẩm Tước cung.
Nào ngờ đâu phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí. Hai người vừa đi được nửa đường thì gặp phải Giang Tiểu Ái.
Khi ta đang ngồi cùng mấy nữ quan Thượng Cung cục bàn chuyện may y phục mùa hạ thì Tiểu Phúc Tử hớt hải chạy vào bẩm báo:
– Chủ nhân ơi, không xong rồi! Trịnh phi nương nương bị Giang quý tần xô ngã xuống hồ rồi!
Ta kinh hãi bật dậy, đánh rơi cả mấy mẫu vải đang cầm trên tay, cứ thế chạy một mạch sang Minh Ngọc cung.
Cẩm Tước cung và Minh Ngọc cung cách nhau không xa, chỉ chốc lát ta đã đến nơi.
Ban nãy ta vội quá chẳng kịp thay giày mà đi luôn đôi guốc mộc của Lạc Linh Chương, giữa đường còn bị vấp ngã đứt cả quai. Đám cung nhân thấy ta tập tễnh đi vào, thảy đều quỳ xuống:
– Bái kiến hiền phi nương nương!
Ta lập tức cho bọn họ bình thân rồi hỏi:
– Trịnh phi sao rồi?
Một tiểu thái giám run run thưa:
– Chủ nhân vẫn còn hôn mê bất tỉnh… Lâm đại nhân đang ở trong chữa trị…
Ta tiến vào trong phòng, liền bắt gặp Thanh Nhi đang quỳ bên giường, hai tay ấn chặt một xấp vải trắng lên đầu Trịnh Vân Anh còn Lâm Giang thì đang lúi húi lục thùng thuốc.
Ta lo lắng hỏi Lâm Giang:
– Lâm đại nhân, tình hình thế nào?
Khi Lâm Giang ngẩng đầu lên, ta mới thấy trán hắn cũng đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn ngập ngừng đáp:
– Trịnh phi nương nương bị đập đầu vào hòn non bộ trong hồ… Vết thương khá sâu, hiện vẫn chưa cầm máu được…
Ta nghe mà tay chân rụng rời.
Trịnh Vân Anh nằm bất động trên giường, hàng mi khép chặt, mặt mũi trắng bệch. Đầu muội ấy ngoẹo qua một bên. Xấp băng vải trắng muốt trên tay Thanh Nhi bắt đầu xuất hiện một chấm đỏ. Thanh Nhi sợ quá, khóc ầm lên:
– Lâm đại nhân ơi! Máu lại thấm qua băng nữa rồi! Nô tỳ phải làm sao đây?…
Lâm Giang vội rắc thuốc vào một xấp băng vải khác rồi đưa cho Thanh Nhi:
– Cô nương tiếp tục giữ chặt vết thương, để ta nghĩ cách…
Mái tóc đen nhánh của Trịnh Vân Anh ẩm ướt bết lại, không rõ do nước hồ hay do máu. Khi xấp băng vải cũ được nhấc lên, ta như có thể thấy một vết rách sâu hoắm trên da đầu muội ấy.
Sống mũi ta chợt cay xè. Ta hít một hơi thật sâu hòng cố trấn tĩnh lại nhưng giọng nói vẫn cứ run rẩy:
– Nhất định… muội ấy nhất định… không được xảy ra chuyện gì…
Lâm Giang kiên định đáp:
– Nương nương yên tâm, vi thần sẽ dốc toàn lực. Bây giờ, nương nương tạm thời ra ngoài đợi một lát thì hơn…
Ta biết mình có ở lại cũng chẳng giúp được gì, bèn vịn vào vách tường, lần bước ra ngoài. Đi đến ngưỡng cửa, ta chợt nhớ ra một việc, liền cất tiếng gọi:
– Thanh Nhi, ra đây với bản cung.
Thanh Nhi quyến luyến nhìn Trịnh Vân Anh một chút rồi ra hiệu cho một cung nữ khác đến thay chỗ. Nàng lau nước mắt, lủi thủi theo ta đi ra gian phòng bên ngoài.
Bấy giờ, Bạch Diệu Hoa cũng vừa đến nơi. Nàng đỡ ta ngồi xuống ghế, nhỏ giọng hỏi:
– Tỷ tỷ, rốt cuộc là thế nào?
Ta tựa vào lưng ghế, cố giữ giọng bình tĩnh:
– Chuyện này phải hỏi Thanh Nhi.
Thanh Nhi nghe ta nhắc đến, nức nở kể lại:
– Chủ nhân muốn sang Cẩm Tước cung bái kiến nương nương… Nào ngờ… Trên đường đi gặp Giang quý tần…
Từ xưa khi Giang Tiểu Ái còn ở dưới trướng hoàng hậu, nàng ta đã luôn ganh ghét Trịnh Vân Anh do muội ấy được hoàng hậu yêu thương nhất, lại còn được nâng đỡ lên tận hàng phi tần nhất phẩm. Thế nhưng, lúc đó thế lực của hoàng hậu như mặt trời ban trưa, Giang Tiểu Ái chẳng dám làm càn. Giờ đây, hoàng hậu thất thế, gió chốn hậu cung đã đổi chiều, nàng ta còn đợi gì mà không trở mặt?
Lần trước Giang Tiểu Ái đón đường hoàng đế tranh sủng không thành, hoàng đế lại theo Trịnh Vân Anh đi mất. Nàng ta là người nhỏ nhen, tất không nuốt nổi mối hận này. Hôm nay gặp Trịnh Vân Anh, thù cũ hận mới trong lòng đồng loạt bùng cháy, nàng ta liền chặn đường gây sự. Tính tình Trịnh Vân Anh vốn ôn hòa, không chấp Giang Tiểu Ái thô lỗ. Chỉ tiếc cây muốn lặng mà gió chẳng dừng. Giang Tiểu Ái quyết kiếm chuyện cho bằng được, bèn lôi cả nhà họ Trịnh ra mà xỉa xói. Trịnh Vân Anh đang đau lòng vì cái chết đột ngột của phụ thân, nghe Giang Tiểu Ái nói năng xằng bậy thì nổi giận, tát nàng ta một cái. Giang Tiểu Ái thẹn quá phát cuồng, mạnh tay xô Trịnh Vân Anh xuống hồ sen gần đó.
Thanh Nhi kể đến đây, nước mắt tuôn như mưa:
– Đầu chủ nhân chảy máu rất nhiều… Giang quý tần thấy thế thì bỏ đi ngay… Đều tại nô tỳ vô dụng không bảo vệ được chủ nhân… Nô tỳ đáng chết…
Lửa giận trong lòng ta đã bốc lên ngùn ngụt. Ta nghiến răng:
– Giang thị giỏi lắm!
Bạch Diệu Hoa cũng giận dữ quát:
– Người đâu? Còn không mau đi thỉnh Giang quý tần đến đây?
Ở hậu cung, cấp bậc của Bạch Diệu Hoa không cao, tính ra còn thua Giang Tiểu Ái nhiều, nhưng nàng lại được hoàng đế yêu thích hơn hẳn. Vì thế, đám cung nhân đều vội vã tuân lệnh nàng.
Ta sợ chỉ dựa vào lời nói của Bạch Diệu Hoa thì Giang Tiểu Ái vẫn có cớ thoái thác không đến, bèn thêm vào:
– Nói với Giang quý tần, bản cung mời nàng ta đến nói chuyện.
Độ một khắc sau, Giang Tiểu Ái đã xuất hiện.
Nàng ta lấm lét quỳ xuống:
– Thần thiếp bái kiến hiền phi nương nương.
Ta còn chưa kịp nói gì, nàng ta đã mau miệng cướp lời:
– Do Trịnh phi ra tay đánh thần thiếp trước, thần thiếp hốt hoảng mới lỡ tay đẩy Trịnh phi một cái… Thần thiếp vô tình đả thương Trịnh phi, trong lòng rất hối hận… Nhưng tất cả chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi… Đều là tỷ muội một nhà, dù Trịnh phi có đánh thiếp, thiếp sao nỡ hại người…
Nhìn Giang Tiểu Ái giả nhân giả nghĩa, thẳng tay phủi sạch trách nhiệm, cơn giận trong lòng ta lại sôi sục. Ta cuối cùng cũng không nhịn nổi mà giơ tay tát nàng ta một cái như trời giáng.
Ta từng học võ công, lại dồn toàn lực vào cái tát ấy nên trên má Giang Tiểu Ái lập tức hiện rõ năm dấu ngón tay đỏ ửng, khóe môi cũng nứt toác, rỉ máu.
Giang Tiểu Ái lảo đảo ngã xuống, kinh hãi nhìn ta trừng trừng. Trước mặt chúng phi, ta còn chưa lớn tiếng bao giờ, huống hồ là xuống tay đánh người như thế này. Đến cả Bạch Diệu Hoa cũng ngỡ ngàng không nói nên lời.
Chính lúc ấy, bên ngoài có tiếng thái giám hô vang:
– Hoàng hậu nương nương giá đáo!
Ta hơi giật mình, nhưng vẫn kịp thời cùng Bạch Diệu Hoa cúi người hành lễ:
– Hoàng hậu nương nương vạn phúc…
Giang Tiểu Ái như vớ được vàng, vội lết về phía hoàng hậu cất giọng thảm thiết:
– Hoàng hậu nương nương… thiếp thật sự bị oan…
Đáng tiếc, hoàng hậu dường như chẳng nhìn thấy Giang Tiểu Ái, cũng chẳng quan tâm đến sự lỗ mãng vừa rồi của ta. Nàng đi thẳng đến chỗ chúng ta, sắc mặt đầy âu lo:
– Tiểu Anh tỉnh lại chưa?
Ta đau xót lắc đầu:
– Đầu muội ấy bị thương, mất máu quá nhiều… Lâm thái y vẫn đang tận lực cứu chữa…
Hoàng hậu hít sâu một hơi, ánh mắt thất thần nhìn vào phòng trong không dứt ra được. Ta chợt thấy tà áo nàng hơi rung lên, liền biết nàng cũng đang bị kích động như ta, chỉ là giỏi che giấu hơn một chút mà thôi.
Ta tiến đến đỡ hoàng hậu ngồi xuống ghế chủ tọa, khẽ khuyên:
– Tiểu Anh là người nhân hậu, nhất định sẽ được trời Phật che chở.
Hoàng hậu gật đầu, dời mắt về phía Giang Tiểu Ái đang ngồi rũ rượi dưới sàn nhà, thần sắc hóa thành lạnh lùng. Nếu người bị hại là ai khác, có lẽ lúc này nàng sẽ còn chút kiên nhẫn nghe Giang Tiểu Ái khóc lóc thanh minh. Nhưng đáng tiếc, Giang Tiểu Ái chọc sai chỗ rồi. Hoàng hậu dẫu có thất thế đến đâu cũng vẫn có thể dùng một ngón tay đè chết nàng ta.
– Giang thị tính tình ngang ngược, đức hạnh thua kém, không xứng đáng được hầu hạ bên cạnh thiên tử… – Hoàng hậu thong thả nói – Để làm gương cho hậu cung, bản cung quyết định phế chức quý tần của Giang thị, giáng xuống hàng tuyển thị, truất thẻ bài vĩnh viễn, lập tức dời khỏi Huệ Đàm cung.
Giang Tiểu Ái kinh hãi ré lên, lao tới ôm chân hoàng hậu:
– Hoàng hậu nương nương, thần thiếp biết sai rồi… Nương nương tha cho thiếp lần này… Thiếp thực sự không cố ý mà…
Hoàng hậu nghiêng đầu qua một bên, ghê tởm chẳng muốn nhìn Giang Tiểu Ái.
Xuân Linh, cung nữ thân cận của nàng thấy thế, liền tiến đến vừa lôi Giang Tiểu Ái ra, vừa gọi thái giám đến:
– Người đâu, mau đưa Giang tuyển thị về!
Giang Tiểu Ái bị mấy tên thái giám lôi đi xềnh xệch. Nàng ta chẳng còn chút lí trí nào, cứ vùng vẫy quẫy đạp tứ tung, miệng thì không ngừng gào thét:
– Thả ta ra… Hoàng hậu, ta đã vì người mà làm nhiều chuyện như vậy… Không có công lao cũng có khổ lao… Ta có điểm nào không bằng con tiểu hồ ly họ Trịnh kia… Người vì sao lúc nào cũng chỉ lo cho nó? Ta có làm ra chuyện gì… cũng là do người bất công thiên vị mà thôi…
Giang Tiểu Ái đã bị lôi đi xa tít nhưng tiếng thét chói tai của nàng ta vẫn còn vang vọng.
Hoàng hậu chán nản phẩy tay áo:
– Xem ra ban nãy hiền phi ra tay nhẹ quá, mồm mép nàng ta hãy còn chua ngoa lắm.
Xuân Linh hiểu ý hoàng hậu, lập tức cười nói:
– Nô tỳ sẽ truyền ý chỉ của chủ nhân, để nữ quan ở Ti lễ phòng mỗi ngày đều đến giáo huấn Giang tuyển thị.
Số phận của Giang Tiểu Ái cũng được định đoạt bởi một câu nói này.
Nghe đâu ngay sau hôm ấy, Giang Tiểu Ái bị đuổi đến một cái viện nhỏ xíu ở cùng Chung thường tại, Chung Ánh Thụy. Mỗi ngày, như lời Xuân Linh đã nói, Ti Lễ phòng lại cử người đến vả miệng nàng ta, thực khiến ta nghe mà hả dạ.
Sau lần đụng độ với Phong Thể Minh, chẳng những mất chức mà còn bị phạt trượng ốm liệt giường mấy tháng liền, vị họ Chung này đã tỏ ra biết điều hơn. Chúng phi dường như còn chẳng trông thấy nàng ta ló mặt ra khỏi cửa.
Chung Ánh Thụy cũng là một trong những giai nhân được hoàng đế nhặt từ dân gian về. Người ta kháo nhau rằng, hoàng đế gặp Chung Ánh Thụy trong một lần vận thường phục đi thăm thú kinh thành. Khi ấy, Chung Ánh Thụy đang giặt áo bên một dòng suối nhỏ. Nàng ta dùng khăn tay làm mạng che mặt, chỉ để lộ đôi mắt. Dung mạo Chung Ánh Thụy không phải là tuyệt sắc, nhưng đôi mắt lại rất có hồn. Hoàng đế chỉ nhìn lướt qua là đã bị thu hút, liền rước nàng ta về cung.
Long ân ngắn ngủi, Chung Ánh Thụy thoáng chốc đã bị hoàng đế lãng quên. Nhưng nàng ta vẫn vạn phần trân trọng chiếc khăn tay năm nào, luôn luôn cất nó trong ngăn tủ đầu giường.
Chẳng biết Giang Tiểu Ái nghĩ gì mà lại đi trộm khăn của Chung Ánh Thụy, toan đeo nó chạy đi tìm hoàng đế. Chung Ánh Thụy bắt được, không khỏi nổi trận lôi đình, đánh cho Giang Tiểu Ái một trận nên thân.
Khi tin tức ấy truyền ra ngoài, chúng phi lại được một trận cười vỡ bụng.
Hai phi tần hết thời ẩu đả ở một tiểu viện heo hút cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì, thế nên hoàng hậu cũng chẳng can thiệp. Nàng chỉ cười nhạt:
– Chung thường tại xem ra đã bình phục hoàn toàn rồi, thực là đáng mừng.
Ta không tham gia, chỉ lắc đầu ngán ngẩm.
Giang Tiểu Ái không chừng bị vả miệng quá nhiều, đã văng mất cả não rồi.
Nàng ta nghĩ chỉ cần đeo khăn của Chung Ánh Thụy là có thể giả làm nàng ta, đi cầu xin sự thương hại của hoàng đế? Xem hoàng đế là tên dở hơi à? Đừng nói Giang Tiểu Ái chẳng có đôi mắt đẹp như Chung Ánh Thụy, giọng nói, vóc người lại càng chẳng giống. Dù là tên dở hơi cũng không thể nhầm lẫn giữa hai người khác xa nhau như thế.
Chuyện điên rồ của Giang Tiểu Ái khiến ta cười được vài tiếng, nhưng nhớ đến những gì nàng ta đã làm với Trịnh Vân Anh, ta lại không khỏi nổi giận.
Đã mấy ngày trôi qua mà Trịnh Vân Anh vẫn chưa tỉnh. Lâm Giang cũng sốt ruột vô cùng, bèn khẩn cầu ta đi xin hoàng đế cho ngự y đến cùng hội chẩn. Hoàng đế hiểu tình cảm giữa ta và Trịnh Vân Anh, không ngần ngại lệnh cho Đàm Mộc tự mình đến xem bệnh.
Tiếc rằng thương tích trên đầu vốn rất khó đoán định. Đàm Mộc xem rồi cũng chỉ kết luận một câu: “Những việc có thể làm, Lâm thái y đều đã làm cả rồi. Có thể tỉnh lại hay không, chỉ còn trông chờ vào bản thân Trịnh phi nương nương thôi.”
Cứ nghĩ tới chuyện Trịnh Vân Anh có thể sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại nữa, lòng ta lại chẳng được yên. Mà cứ hễ tâm không tịnh thì ta lại gặp ác mộng. Có những đêm, ta chẳng chợp mắt được chút nào. Hương an thần cũng chẳng có tác dụng.
Hoàng đế biết được tình trạng của ta nên dù chính sự bận rộn, hắn vẫn giữ ta khư khư bên mình. Tấu chương chất cao như núi, hắn đọc cả ngày cũng không hết nhưng lại chẳng cho ta đi đâu xa. Hắn ngồi trên sạp gỗ đọc tấu chương. Ta cứ loanh quanh bên hắn, lúc mài mực, pha trà, khi tỉa cành, cắm hoa. Đến lúc tất thảy cây cảnh trong Noãn các đã bị ta tỉa trụi, chẳng còn việc gì để làm, ta mới gối đầu lên đùi hoàng đế mà ngủ.
Ở bên hắn, ta ngủ ngon hơn, ít mộng mị. Ta chợt nhớ đến lời Tô Nhược nói khi trước… Chắc hẳn là do bên cạnh thiên tử, dương khí vượng đây mà.
Đáng tiếc, bóng lưng thiên tử cũng chẳng chắn nổi cho ta những bão táp cận kề.
Đêm ấy là một đêm cuối xuân ấm áp. Ta ở lại Noãn các cùng với hoàng đế. Hôm sau hoàng đế không phải thượng triều nên hai người chúng ta trò chuyện hồi lâu, đến tận khuya mới bắt đầu thiu thiu ngủ. Ấy thế mà chưa nghỉ được bao lâu thì đã nghe tiếng chân nặng nề của Lý Thọ tiến vào.
Ta vén màn thò đầu ra, khe khẽ hỏi:
– Có việc gì thế?
Xưa nay, giấc ngủ của hoàng đế là quan trọng nhất. Đã có thể khiến Lý Thọ dám vào đánh thức hoàng đế thì nhất định là việc tày trời. Nghĩ đến đây, ta bất giác thấy căng thẳng.
Lý Thọ rón rén chắp tay thưa:
– Nô tài cũng không rõ. Khâm cô cô bên chỗ Lão Phật gia đến mời hoàng thượng di giá tới Vọng Nguyệt đình…
Ta cau mày, chưa kịp hỏi thêm đã nghe hoàng đế càu nhàu:
– Đêm hôm khuya khoắt… đến nơi khỉ ho cò gáy ấy để làm gì?
Lý Thọ sợ sệt đáp:
– Khâm cô cô chỉ nói đây là việc hệ trọng, liên quan đến thể diện hoàng gia…
Hoàng đế lồm cồm ngồi dậy, mặt vẫn nhăn như khỉ:
– Trẫm đúng là không thể sống yên được ngày nào…
Tuy hoàng đế nhăn nhó như thế, nhưng người gọi là thái hậu, hắn sao có thể không đi?
Ta đỡ hoàng đế xuống giường, vừa định giúp hắn chuẩn bị thay y phục thì lại nghe ngoài cửa sổ vọng vào một giọng nói gấp gáp:
– Hoàng thượng, Thừa Nguyên cầu kiến!
Hoàng đế tức thì bước đến mở cửa sổ, lo lắng hỏi:
– Chuyện gì?
Người ở bên ngoài là Trịnh Thừa Nguyên. Toàn thân hắn ướt sũng, nét mặt tái nhợt, cả hơi thở cũng rối loạn.
Ta biết ý, vội lùi vào phía trong, để hoàng đế nói chuyện riêng với hắn.
Trịnh Thừa Nguyên ghé tai hoàng đế nói rất khẽ. Ta có cố đến mấy cũng chẳng nghe được gì, lòng càng thêm thấp thỏm.
Thái hậu đột ngột xuất đầu lộ diện, thêm một Trịnh Thừa Nguyên thần bí như thế này… Hậu cung đêm nay chẳng biết lại xảy ra biến cố gì.
Trịnh Thừa Nguyên chỉ bẩm báo mấy câu rồi lập tức cáo lui. Hoàng đế nghe hắn nói xong, thần sắc còn tệ hơn ban nãy. Hắn cứ đứng trông ra ngoài cửa sổ, ánh mắt thất thần nhìn vào màn đêm, chẳng rõ đang suy tính điều chi.
Ta dè dặt tiến lại gần, kéo tay áo hắn, gọi khẽ:
– Hoàng thượng…
Hoàng đế ngoảnh đầu nhìn ta một chút rồi nói:
– Nàng thay y phục rồi đi cùng trẫm.
Nhìn thái độ kì lạ của hoàng đế, nỗi lo âu trong lòng ta cứ mỗi lúc một lớn dần. Nhưng ta chẳng dám hỏi nhiều, chỉ răm rắp tuân lệnh.
Khâm cô cô trông thấy ta lẽo đẽo theo sau hoàng đế thì giật mình, vội nói:
– Hoàng thượng… Lão Phật gia chỉ mời hoàng thượng…
Hoàng đế chẳng buồn đáp, chỉ lẳng lặng cầm tay ta bước ra ngoài.
Khâm cô cô thức thời, cũng không nhiều lời thêm nữa.
Vọng Nguyệt đình xây trên hồ Vọng Nguyệt – một cái hồ lớn nằm tách biệt ở phía tây hậu cung. Năm xưa, đây từng là nơi hò hẹn của Tiên đế và Trang phi. Sau khi Tiên đế băng hà, Vọng Nguyệt đình cũng bị bỏ hoang, không còn ai lui tới.
Thánh giá dừng ở bờ hồ, liền thấy một đoàn thái giám đứng trên thuyền lớn chờ sẵn.
Thuyền vừa ra đến giữa hồ đã có thể trông thấy phía xa xa, Vọng Nguyệt đình đèn đuốc sáng trưng, thấp thoáng kẻ đứng người ngồi đông đúc.
Vọng Nguyệt đình mỗi lúc một gần, nhịp tim ta theo đó mà càng rối loạn. Khi thuyền cập bến, đến cả hai chân ta cũng đã muốn run rẩy.
Trong đình, thái hậu ngồi ở ghế chủ tọa. Đã lâu rồi, ta mới nhìn thấy bà. Thái hậu trông hơi mỏi mệt, màu áo xám quen thuộc càng khiến gương mặt nhợt nhạt của bà thêm ảm đạm. Đứng bên cạnh thái hậu, không ai khác ngoài phi tử được bà ưu ái nhất – Triệu Lam Kiều.
Ta cẩn thận cúi mình hành lễ:
– Thần thiếp bái kiến Lão Phật gia.
Thái hậu nhìn ta, nhàn nhạt nói:
– Hiền phi cũng thật là nhanh nhẹn. Ai gia chỉ mời hoàng thượng, vậy mà ngươi cũng đã kịp theo đến rồi.
Hoàng đế thản nhiên kéo ta vào trong đình, cười đáp:
– Đêm hôm vắng vẻ, đường từ Cát tường điện đến Vọng Nguyệt đình lại xa xôi, nhi thần sợ đi một mình sẽ buồn chán nên mới mang hiền phi đi cùng.
Sự hiện diện của ta rõ ràng khiến thái hậu không vừa ý, nhưng bà cũng không nói gì thêm.
Người trong đình cũng đồng loạt hành lễ với hoàng đế và ta.
Ta đi theo hoàng đế nhưng không có gan ngồi cạnh hắn và thái hậu mà chỉ dám khép nép đứng sau lưnghắn.
Yên ổn vị trí rồi, ta ngoảnh mặt nhìn liền thấy Giang Tiểu Ái đang quỳ dưới đất, bên cạnh còn có một cung nữ mặc cung y của Triêu Lan cung.
Hoàng đế nhìn lướt qua hai người đang quỳ, ngáp dài một tiếng:
– Mẫu hậu, đây là chuyện gì? Giang thị làm gì mạo phạm đến mẫu hậu ư?
Thái hậu nhếch môi cười, trong ánh mắt hơi lộ vẻ tức giận:
– Hoàng thượng, người nhìn kĩ lại xem nữ tử đang quỳ bên cạnh Giang tuyển thị là ai.
Ta nghe thái hậu nói thế, vội nheo mắt nhìn thật kĩ. Trong thoáng chốc sống lưng bỗng lạnh buốt, ta kinh hãi buột miệng thốt lên:
– Hoàng hậu nương nương?