Trong gian phòng khách phía ngoài chính điện, đế hậu ngồi ở ghế chủ tọa. Triệu Lam Kiều và ta cùng ngồi ở hàng ghế nhỏ cạnh bên. Ban đầu, hậu cung tề tựu gần như đông đủ, chỉ thiếu mỗi Liễu Yến Yến bị cấm túc mà thôi. Thế nhưng, tâm can hoàng đế đang nóng như lửa đốt mà cứ phải nhìn bọn họ chen chúc một chỗ, luôn miệng thì thầm nhỏ to, khó tránh giận càng thêm giận. Hoàng hậu đành phải lệnh cho chúng phi lui cả ra ngoài, chỉ giữ lại ta vàTriệu Lam Kiều.
Ta lẳng lặng nhìn đoàn cung nữ ra vào tấp nập, kẻ bưng thuốc, người bưng nước bưng khăn mà lòng không khỏi âu lo.
Tin long thai không còn đã truyền ra từ nửa canh giờ trước. Ấy thế mà Minh Du vẫn chưa tỉnh. Nhìn tốc độ cung nữ đưa băng vải vào, máu có lẽ cũng chưa cầm được. Cứ mỗi một khay băng vải đưa vào, mặt của mấy lão thái y đứng trong góc phòng lại tái thêm một chút. Bấy giờ, long thai đã vô phương cứu chữa, vấn đề của bọn họ là phải giải thích bằng được tại sao long thai lại mất.
Đúng lúc dầu sôi lửa bỏng thế này thì Trần thái y, người chịu trách nhiệm chăm sóc cho Minh Du lại không có mặt. Nghe đâu, năm sau là năm tuổi của Trần thái y. Ông ta lo sợ gặp nạn nên mới đầu tháng chạp đã cuống quýt đi chùa giải hạn, chẳng ngờ trên đường gặp phải một toán côn đồ. Bọn chúng chẳng những lột sạch ngân lượng mà còn đánh cho Trần thái y một trận nên thân. Xem ra hạn năm tuổi ứng nghiệm thực là sớm. Trần thái y không bị côn đồ đánh chết, có lẽ sau việc này cũng bị hoàng đế giáng tội chết.
Chính vì Trần thái y không có mặt, hoàng đế mới đặc cách triệu Diêu nữ y đến chữa trị cho Minh Du.
Thêm một khắc trôi qua mới thấy Diêu Ngôn chậm rãi bước ra ngoài. Bà quỳ xuống trước mặt hoàng đế, chắp tay thưa:
- Bẩm hoàng thượng, tuy đã cầm được máu nhưng Minh phi nương nương hiện đang rất yếu ớt. Nương nương tuyệt đối không thể kích động, nếu không e là sẽ dẫn đến băng huyết.
Hoàng đế nhìn Diêu Ngôn đăm đăm:
- Mới mấy hôm trước Trần thái y còn báo với trẫm long thai rất khỏe mạnh, sao có thể đột nhiên nói không còn là không còn?
Diêu Ngôn trầm ngâm:
- Nô tỳ cũng cảm thấy rất kì lạ. Nhưng nô tỳ không phải người trực tiếp chăm sóc Minh phi nương nương, có nhiều việc nô tỳ không dám chắc...
Hoàng hậu cũng ra chiều thương tâm:
- Có lẽ nào là di chứng từ lần động thai khi trước hay không?
Long thai xảy ra chuyện, thân là chính cung nương nương, hoàng hậu tất không tránh được liên lụy. Nàng đương nhiên muốn nhân lúc này đổ hết tội lỗi lên đầu kẻ vắng mặt Liễu Yến Yến.
Đáng tiếc, Triệu Lam Kiều sao có thể để hoàng hậu trốn tội dễ dàng như thế? Nàng ta làm bộ sụt sịt chấm nước mắt:
- Lúc đó Trần thái y chẳng phải đã nói long thai không hề gì sao? Mấy ngày trước vẫn còn khỏe mạnh, mà giờ bỗng không còn... Nhất định là có điều uẩn khúc... Thực là đáng tiếc...
Hai bên lời qua tiếng lại nhưng dường như hoàng đế chẳng buồn để tâm. Hắn đột ngột đứng phắt dậy, buông một câu:
- Trẫm vào thăm Minh phi.
Xưa nay chốn thai phụ lâm bồn vốn được coi là ô uế, nam nhân thường không đặt chân vào. Ngày trước, dù phụ hoàng sủng mẫu thân ta đến tận trời nhưng lúc ta ra đời, ngài cũng chỉ ngồi ở trước cửa phòng đợi mà thôi. Việc sảy thai cũng tính như một lần sinh nở. Vì vậy, hoàng hậu nghe hoàng đế nói xong liền giật mình can ngăn:
- Hoàng thượng, nơi ấy vừa nhiễm máu tanh...
Nhưng nàng chưa kịp dứt lời đã bị hoàng đế lạnh lùng cắt ngang:
- Máu ấy là huyết mạch của trẫm.
Hắn đã nói vậy, hoàng hậu chẳng dám nhiều lời thêm. Triệu Lam Kiều cũng hơi lộ vẻ ngạc nhiên. Con trưởng tất nhiên là quan trọng, nhưng chúng ta chẳng ai ngờ hoàng đế lại coi trọng cái thai này đến mức có thể vì nó mà chẳng buồn nể mặt hoàng hậu thế này.
Hoàng đế đi trước, mấy người chúng ta lần lượt theo sau.
Đám cung nữ sau khi dọn dẹp xong đã sớm lui ra. Trong phòng chỉ còn lại mình Tiệp Tuyết ngồi cạnh giường Minh Du, nước mắt nhòa cả phấn son.
Bấy giờ, Minh Du đang nằm trên giường. Sắc mặt nàng tái nhợt như thể toàn bộ khí huyết trong người đã chảy cạn từ khi nãy. Trông nàng còn gầy gò hơn lần gặp mặt trước, thân thể ốm yếu như lọt thỏm trong lớp lớp chăn bông chung quanh.
Minh Du cứ nằm ngẩn ngơ nhìn đỉnh màn. Mãi đến khi hoàng đế dợm bước đến gần, gọi một tiếng: "A Du", nàng mới nghiêng đầu trông sang phía chúng ta. Trong khóe mắt nàng chầm chậm trào ra một hàng nước trong veo.
Hoàng đế ngồi xuống mép giường, đặt một tay lên vầng trán còn ướt đẫm mồ hôi của Minh Du, xót xa nói:
- Nàng bình an vô sự là tốt rồi...
Một lời dịu dàng của hắn như khiến Minh Du như choàng tỉnh khỏi giấc mộng dài. Nàng hít sâu một hơi, gắng gượng ngồi dậy, ánh mắt khiếp hãi tột độ:
- Hoàng thượng, con... con của thiếp...
Hoàng đế như sợ Minh Du quá xúc động mà làm chuyện dại dột, lập tức ôm lấy nàng, càng dịu giọng vỗ về:
- Không sao... Nàng còn trẻ, sau này chúng ta sẽ lại có con nữa mà...
Minh Du bấu lấy vai áo hoàng đế, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống:
- Thiếp không hiểu... Thiếp thực sự không hiểu... Con của thiếp rõ ràng là đang khỏe mạnh... Tại sao bỗng nhiên... bỗng nhiên lại...
Nàng nghẹn ngào, không nói nổi từ "mất", chỉ có thể áp mặt vào ngực hoàng đế gào khóc nức nở.
Tiếng khóc xé ruột gan của Minh Du như vang vọng trong không gian. Mấy ngón tay nàng bấu lấy vai áo hoàng đế co quắp cả lại, run lên bần bật. Người ta có cảm giác cả sinh mệnh của nàng cũng đã theo đứa trẻ vắn số kia mà tiêu tán mất rồi.
Lúc này, Tiệp Tuyết cũng lết đến gần hoàng đế, dập đầu liên tục:
- Nhất định là có kẻ ngấm ngầm hãm hại Minh phi nương nương! Hoàng thượng, xin người đòi lại công bằng cho Minh phi nương nương!
Chẳng biết từ bao giờ, hai mắt Triệu Lam Kiều đã đỏ hoe. Nàng ta lại rút khăn tay ra chậm mí mắt:
- Tiệp quý cơ nói phải. Chuyện này nhất định có điều mờ ám. Hoàng tự bị mưu hại, không thể cho qua dễ dàng như thế.
Hoàng đế nặng nề gật đầu:
- Nhất định phải điều tra cho rõ.
Quân vô hí ngôn. Sau đêm hôm ấy, Minh Du được chuyển đến nghỉ ngơi ở một gian phòng khác. Toàn bộ y phục, vật dụng của nàng từ lớn đến nhỏ đều được giao cho Lý Thọ và Diêu nữ y xem xét cẩn thận. Quà tặng từ các cung khác cũng bị đem ra săm soi.
Phi tần trong cung không ai là không nơm nớp âu lo. Bất luận ngươi có ý xấu hay không, nếu đồ ngươi tặng có gì sai sót, kiếp nạn này ngươi ắt không tránh khỏi.
Ngọc Nga và Ngọc Thủy vẻ ngoài tỏ ra bình thường nhưng trong lòng cũng thấp thỏm không yên. Có lúc, Ngọc Thủy không nhịn được phải lén hỏi ta:
- Chỗ chúng ta không hề gì, nhưng Tạ tiểu thư ở Thượng cung cục thì không biết thế nào?
Từ đó đến nay, để tránh làm kẻ khác chú ý, ta và Tạ Thu Dung đã ngừng qua lại. Tuy trong lòng lo lắng nhưng ta cũng chẳng còn cách nào khác ngoài tin tưởng nàng.
Thời gian cứ chậm chạp trôi qua. Chẳng ai đoán được tai kiếp kia khi nào sẽ giáng xuống đầu ai. Chúng phi sống trong bầu không khí u ám ngột ngạt như vậy cho đến ngày rằm tháng chạp.
Buổi trưa hôm ấy, Lý Thọ nhận thánh mệnh truyền đông đủ hậu cung đến đại điện Triêu Lan cung. Không ai bảo ai, chúng ta đều tự hiểu chuyện Minh Du đột nhiên sảy thai hẳn đã có kết quả.
Ngày thường, những hôm bãi triều sớm, thỉnh thoảng hoàng đế cũng ghé Triêu Lan cung dùng điểm tâm với chúng phi, thuận miệng trêu đùa người này người nọ. Những hôm có mặt hoàng đế, hậu cung thực không thể vui vẻ hơn. Ấy vậy mà hôm nay, ai nấy đều cúi đầu chẳng dám nhiều lời, càng chẳng dám nhìn lên đế hậu trên cao.
Hoàng đế rất giỏi trấn áp tinh thần người khác. Hắn không bàn chuyện của Minh Du ngay mà lại thong thả cùng hoàng hậu thưởng trà, nói chuyện bâng quơ gần nửa canh giờ. Mãi đến khi chúng phi ai ai cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh, hắn mới ung dung cho truyền Diêu nữ y vào phụng mệnh.
Diêu Ngôn không hay nói chuyện dông dài. Bà vừa hành lễ xong đã vào thẳng vấn đề:
- Khi Minh phi nương nương mới hoài long chủng, đồ dùng đều đã được Thái y viện kiểm tra kĩ lưỡng, khi nô tỳ xem lại cũng không phát hiện có gì không ổn.
Hoàng đế cười hỏi:
- Vậy còn quà của lục cung đưa đến thì sao?
Mọi người không hẹn mà cùng nín thở, căng thẳng chờ đợi.
Diêu Ngôn lắc đầu:
- Theo lệnh của hoàng hậu nương nương, quà cáp từ nơi khác đưa đến phải thông qua sự kiểm duyệt của Trần thái y và mấy vị thái y nữa. Nô tỳ đều đã xem qua, thực sự không có sai sót.
Diêu Ngôn nói đến đây, chúng phi mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Tai kiếp treo lơ lửng trên đầu bọn ta nhờ một câu "không có sai sót" này mà tan biến như mây khói. Nhưng hoàng đế ra chiều không hài lòng, hắn gắt lên:
- Như vậy thì sai sót ở chỗ nào? Hoàng tự của trẫm không thể bỗng nhiên xảy ra chuyện!
- Bẩm hoàng thượng, đúng là có vấn đề... nhưng không phải từ chỗ các vị nương nương.
Đoạn, Diêu Ngôn quỳ xuống, chắp tay:
- Chuyện này, mong hoàng thượng thứ tội, nô tỳ mới dám nói tiếp...
Ngay cả một nữ y có địa vị vững vàng như Diêu Ngôn mà cũng phải rào trước đón sau thế này, kẻ sắp sửa bị lôi xuống vũng bùn có lẽ là một nhân vật không tầm thường. Ta bất giác liếc sang chỗ Triệu Lam Kiều, liền bắt gặp nàng ta cũng đang nhìn sang phía mình. Triệu Lam Kiều dời ánh mắt đi nơi khác, khóe môi hơi cong nhẹ. Ta chẳng biết nàng ta đang nghĩ gì, trong lòng không khỏi lo lắng. Tai kiếp này có khi nào lại rơi xuống đầu ta hay không?
Hoàng đế nhăn mặt, tỏ vẻ mất kiên nhẫn:
- Có gì cứ nói, không phải sợ sệt. Dám động đến hoàng tự của trẫm, bất luận là thần thánh phương nào, trẫm cũng sẽ lôi xuống đây trị tội.
Diêu Ngôn được hoàng đế đảm bảo, liền mạnh dạn nói thẳng:
- Trong số đồ dùng của Minh phi nương nương, có một hộp cao dưỡng da bị pha độc.
Nói đoạn, Diêu Ngôn vẫy tay ra hiệu cho một nữ y khác tiến vào. Trong tay nàng là một hộp sứ tráng men xanh ngọc, trên nắp còn họa mấy đóa thụy liên tinh xảo.
Chiếc hộp này trông rất quen mắt. Ta nhìn nó một chút, mồ hôi lạnh lại túa ra thêm. Đây chẳng phải từ bộ son phấn hoàng hậu sai người đặc chế cho Minh Du ư?
Minh Du đang liệt giường. Liễu Yến Yến vẫn còn bị cấm túc. Nơi này, ngoài ta ra chỉ có mình Tiệp Tuyết biết nguồn gốc của hộp cao quý hóa kia. Nàng vừa trông thấy nó đã kinh hãi kêu lên:
- Thứ này chẳng phải là do hoàng hậu nương nương ban thưởng hay sao? Sao lại có độc? Hoàng hậu...?
Ban nãy, tuy Diêu Ngôn đã xác nhận quà cáp của lục cung không có vấn đề nhưng thế sự thường khó đoán, chúng phi chưa ai dám thả lỏng hoàn toàn. Bấy giờ, khi kiếp nạn kia đột nhiên rơi xuống đầu hoàng hậu, đám phi tần mới dám lén lút thở phào nhẹ nhõm, cùng trưng lên vẻ mặt chờ xem tuồng hay.