• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay là một ngày náo nhiệt ở Thượng Cung cục.

Thiên kim nhà họ Tạ - tài nữ Tạ Thu Dung, người được Thượng Cung đại nhân hết lòng thương yêu nâng đỡ vừa đắc tội với vị chủ nhân không nên đắc tội nhất trong hậu cung, bị phạt quỳ Thiết Hối ba canh giờ.

Người ở Thượng Cung cục đa phần đều xuất thân là cung nữ. Những người này hoặc không có tham vọng làm chủ nhân, hoặc không đủ tư cách tham gia tuyển tú nên mới đầu quân vào con đường nữ quan này. Thăng tiến trong Thượng Cung cục chẳng phải việc dễ dàng. Những nữ quan làm đến chức chưởng sự, hoặc cao hơn nữa là thượng nghi, ti trưởng đều trải qua nhiều năm làm việc vất vả, phải đánh đổi rất nhiều. Sự thăng tiến của Tạ Thu Dung rõ ràng là thiên vị bất công, sao bọn họ có thể chấp nhận? Lúc này, kẻ được thiên vị ấy phải quỳ trước Thượng Cung cục, những người khác đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội nhìn nàng chịu khổ cho hả dạ. Cái sân lớn trước đại sảnh Thượng Cung cục vì thế mà giữa trưa vẫn nườm nượp người qua lại.

Sự xuất hiện của ta làm cho quang cảnh nhộn nhịp ấy như bị băng tuyết mùa đông thổi qua. Đám nữ quan vốn đang vờ đi đi lại lại, nói nói cười cười, trêu chọc người đang quỳ đằng kia đều đứng sững cả lại.

Ngọc Nga vén màn kiệu, đỡ ta bước xuống.

Thái giám khiêng kiệu cất giọng chua lè:

- Hiền phi nương nương giá đáo.

Bấy giờ, đám nữ quan trong sân mới sực tỉnh, đồng loạt quỳ xuống thỉnh an:

- Chúng nô tỳ bái kiến hiền phi nương nương. Nương nương vạn phúc kim an!

Ta vịn tay Ngọc Nga, thong dong thả bước vào sân Thượng Cung cục, lướt qua đám người đang quỳ mà đến thẳng trước mặt Tạ Thu Dung, cười hỏi:

- Tạ tiểu thư làm sao mà lại quỳ ở đây thế này?

Tạ Thu Dung kinh ngạc ngước nhìn ta bằng đôi mắt thâm quầng:

- Hiền phi nương nương? Sao... sao nương nương lại đến đây?

Hoàng đế nói đúng. Hậu cung là nơi ăn thịt người. Tạ Thu Dung tài hoa, phóng khoáng của ta ngày nào giờ chỉ còn là một nữ tử xanh xao gầy yếu lọt thỏm trong bộ cung y màu lục rộng thênh thang, như thể một cơn gió nhẹ cũng dễ dàng thổi nàng bay đi mất. Ta lặng người đứng nhìn nàng, nỗi xót xa dâng lên đắng nghét.

Đương lúc ấy, bên trong đại sảnh Thượng Cung cục có hai bóng người vội vã đi ra hành lễ, không ai khác ngoài ti trưởng Ti Chế phòng Cao Bối Châu và đại cung nữ thân cận của Liễu Yến Yến, Bích Duyên.

- Hiền phi nương nương vạn phúc kim an!


Ta hít sâu một hơi, quay lại nhoẻn cười:

- Ồ, ra là Cao ti trưởng và Bích Duyên cô nương.

Ta chỉ nói một câu như vậy rồi im lặng chứ không hề cho bọn họ bình thân. Cao Bối Châu vừa nhậm chức ti trưởng nhưng tuổi không còn nhỏ, làm việc ở Thượng Cung cục gần hai mươi năm nay, kinh nghiệm đầy mình. Nàng đương nhiên hiểu rõ ta đến đây không phải để dạo chơi, ngay lập tức cười đon đả hỏi:

- Chẳng hay nương nương đại giá quang lâm có điều gì căn dặn chúng nô tỳ?

Ta dạo bước đến trước mặt Cao Bối Châu, vô tư đáp:

- Cũng không phải việc gì quan trọng. Số là bản cung đọc sách có gặp vài câu khó hiểu nên muốn đến thỉnh giáo Tạ tiểu thư, chẳng ngờ lại gặp tình cảnh này. Không biết Tạ tiểu thư đã phạm phải tội gì?

- Chuyện này... - Cao Bối Châu ngập ngừng. – Tạ chưởng sự bất cẩn để quên kim khâu trong y phục của thục phi nương nương...

- Nương nương nhà ta mới trách cứ mấy câu mà nàng ta lại giở trò độc ác như thế, chỉ phạt quỳ ba canh giờ đã là nhẹ lắm rồi!

Nghe nói Bích Duyên là nha hoàn hồi môn của Liễu Yến Yến, theo hầu nàng ta từ nhỏ, tính tình quả nhiên cũng bị ảnh hưởng không ít.

- Bản cung đã hỏi đến Bích Duyên cô nương chưa?

Ta lạnh lùng liếc sang Bích Duyên, dời bước đến trước mặt nàng, nghiêm giọng hỏi tiếp:

- Bích Duyên cô nương hình như rất thích nói chuyện nhỉ?

Bích Duyên hung hăng cũng vì dựa thế Liễu Yến Yến, thực ra lá gan rất nhỏ, vừa bị hỏi đến liền cúi gằm mặt, không dám nói gì nữa.

Cao Bối Châu thấy tình hình căng thẳng, liền chen vào nói lảng đi:

- Hiền phi nương nương, có gì vào trong rồi nói, được không ạ? Trời đương lúc nắng gắt, nếu cứ để nương nương phơi nắng thế này, hoàng thượng sẽ trách tội chúng nô tỳ mất...

Ta gật đầu, nheo nheo mắt nhìn về phía Tạ Thu Dung:

- Đúng là nắng thật. Cao ti trưởng nói xem, phải quỳ trên Thiết Hối dưới cái nắng này xem ra không dễ chịu chút nào.

Ta biết chắc Cao Bối Châu đã đoán được mục đích của ta khi đến đây nhưng vẫn cố né tránh. Bây giờ ta đã đi thẳng vào vấn đề, nàng không vòng vo được nữa, gương mặt lanh lợi lộ vẻ bối rối:

- Không phải nô tỳ muốn làm khó Tạ chưởng sự... Chỉ là, Thượng Cung cục có quy tắc riêng, không thể làm trái...

Cao Bối Châu chưa kịp phân giải hết câu, Bích Duyên quỳ bên cạnh đã hết kiên nhẫn:



- Hiền phi nương nương, cung có cung quy. Người không thể ỷ sủng làm càn được!

Bích Duyên là người của Liễu Yến Yến, ta có thể để nàng quỳ lâu một chút, quở trách nàng vài lời nhưng chung quy cũng chẳng lấy mạng nàng được. Liễu Yến Yến cử nàng đến đây hẳn là để trông coi Tạ Thu Dung, không để Thượng Cung đại nhân có cơ hội nới tay. Nếu nàng làm không tốt, Liễu Yến Yến nhất định không tha cho nàng. Chả trách nàng thà liều mình chống đối ta chứ tuyệt không dám làm mếch lòng vị chủ nhân đỏng đảnh kia. Có lẽ, nàng nghĩ nói ra mấy lời này sẽ khiến ta sợ tiếng xấu mà lùi bước chăng?

Chủ tớ giống nhau, đều suy nghĩ đơn giản như vậy.

Lần trước Liễu Yến Yến muốn ép chết Phong Thể Minh, không phải cũng dùng cách tương tự ư? Kết quả thất bại thế nào, chẳng lẽ nàng ta đã quên rồi?

Ta cười lạnh, xẵng giọng đáp:

- Con mắt nào của Bích Duyên cô nương nhìn thấy bản cung ỷ sủng làm càn?

Bích Duyên trợn mắt, lúng túng:

- Nô tỳ...

Ta phẩy tay áo, cười lãnh đạm:

- Bích Duyên cô nương nói năng hồ đồ, chắc hẳn là do sáng nay ngủ dậy vẫn chưa súc miệng. Người đâu, đi pha cho Bích Duyên cô nương một xô nước muối mang đến đây. Nhớ lấy loại xô xách nước thật lớn, pha thật nhiều muối vào, để cho Bích Duyên cô nương súc miệng thật sạch sẽ.

Lệnh của hiền phi nương nương ban ra, kẻ nào dám chậm trễ? Ta vừa nói dứt câu đã có người cắm đầu chạy đi thực hiện, chớp mắt đã thấy một thùng nước muối to tướng cùng với một cái bát sành để ngay ngắn trước mặt Bích Duyên.

- Hiền phi nương nương, người làm như vậy là ý gì? - Bích Duyên nhìn ta khiếp đảm.

Cả Cao Bối Châu cũng tái mặt:

- Nương nương... Chuyện này...

Cao Bối Châu ngập ngừng muốn nói đỡ cho Bích Duyên nhưng rốt cuộc lại không đủ can đảm, ấp úng mãi chẳng trọn câu.

Ta phớt lờ Cao Bối Châu, chỉ nhìn chằm chằm vào Bích Duyên:

- Nước muối có đây rồi, bây giờ Bích Duyên cô nương muốn tự súc miệng hay để Ngọc Nga nhà ta giúp cô nương một tay?

Ngọc Nga rất phối hợp với ta, nghe đến đây liền xắn tay áo bước tới chỗ Bích Duyên, cười gian xảo:

- Nếu tỷ tỷ ngại động tay thì để tiểu muội giúp đỡ nhé!

Thái độ tà ác của Ngọc Nga làm Bích Duyên run bắn người, luống cuống cầm lấy chén sành múc nước trong xô lên súc miệng ngay tức thì.

Ta nhìn Bích Duyên bặm môi phồng má súc miệng liên hồi, gật đầu hài lòng:

- Bao giờ súc hết cả xô mới được quay về Bách Thược cung, kẻo miệng thối lại kinh động đến thục phi.

Trong đám nữ quan đang quỳ đã có người không nhịn nổi phải bụm miệng cười.

Xử lí xong Bích Duyên, ta mới quay sang Cao Bối Châu:

- Ti trưởng yên tâm. Bản cung biết Thượng Cung cục có pháp giáo riêng, nhất định không dám ép ti trưởng vi phạm quy tắc.

Nói đoạn, ta hướng về phía cổng Thượng Cung cục gọi lớn:

- Phiền các vị công công khiêng thứ đó vào đây!

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía ấy.

Từ bên ngoài, hai tiểu thái giám khệ nệ khiêng vào một tấm Thiết Hối, đặt thẳng hàng bên cạnh Tạ Thu Dung.

Cao Bối Châu giật mình, nấc lên một tiếng. Những người khác cũng đồng loạt ném cho nàng một cái nhìn ái ngại. Trong tình cảnh này, ai cũng nghĩ ta muốn phạt Cao Bối Châu cùng chịu khổ với Tạ Thu Dung.

Trước ánh mắt sợ sệt của Cao Bối Châu, ta thản nhiên bước ngang qua chỗ nàng rồi dừng lại bên cạnh Tạ Thu Dung, nhẹ nhàng nâng váy quỳ xuống tấm Thiết Hối vừa được mang đến.

- Nương nương làm gì vậy?!

Tạ Thu Dung là người phản ứng trước tiên. Nàng kinh hãi nhìn ta kêu lên:

- Nương nương mau đứng lên! Người không thể làm thế này được!

Cao Bối Châu cũng không ngờ ta lại làm như vậy. Nàng hoảng hốt quỳ lết đến chỗ ta, sợ hãi nói:

- Nương nương, xin người hãy đứng dậy đi! Người làm thế này, nô tỳ không giữ nổi mạng mất!



Ta nhắm mắt, không muốn nhìn vào gương mặt hoảng loạn của Cao Bối Châu, nhàn nhạt đáp:

- Phi tần coi trọng nhất là đức hạnh. Tạ tiểu thư là thầy dạy học của bản cung. Nay nàng ấy bị phạt thế này, nếu ta trơ mắt đứng nhìn thì khác gì mang tội bất nghĩa? Chữ đức ấy sao ta nhận nổi đây? Cung có cung quy, bản cung không dám thỉnh cầu Cao ti trưởng phá lệ, ta chỉ muốn cùng Tạ tiểu thư trải qua kiếp nạn này cho tròn nghĩa sư đồ.

Không để Cao Bối Châu kịp phản ứng, Ngọc Nga đã lao đến ôm chân ta khóc ầm lên:

- Chủ nhân... chủ nhân đừng tự làm khổ mình như thế... Hoàng thượng vẫn luôn khen ngợi đôi chân của người, người lại hủy hoại nó đi như thế này... Nếu người xảy ra chuyện gì, ở đây không ai thoát tội được đâu...

Ngọc Nga thật sự rất lợi hại, mỗi lời nói ra đều đánh đúng trọng điểm. Màn khổ nhục kế này nhờ có nàng mà sinh động hẳn lên. Những người có mặt ai nấy đều quỳ rạp sát đất, sợ đến mức chẳng dám thở mạnh.

Mặt Cao Bối Châu đã trắng nhợt, hai bên thái dương lấm tấm mồ hôi lạnh. Nàng lắp bắp van nài:

- Ngọc Nga cô nương nói phải... Nương nương đứng lên rồi nói... Đừng tự làm tổn hại mình như thế. Tội này nô tỳ thực sự không gánh nổi...

Ngọc Nga được thể càng khóc lớn hơn:

- Chủ nhân ơi, đừng quỳ nữa... Tấm Thiết Hối này đáng sợ như vậy, người mà cứ quỳ thì chân sẽ hỏng mất... Hoàng thượng trách tội xuống... nô tỳ biết phải làm thế nào đây? Chủ nhân ơi...

Tạ Thu Dung cũng lo lắng chạm vào tay áo ta, thấp giọng can ngăn:

- Nương nương không cần phải vì Thu Dung mà tự làm khổ mình. Thu Dung chẳng qua chỉ bị phạt quỳ mấy canh giờ, không đáng để nương nương làm vậy...

Những điều cần nói đã nói hết, việc cần làm cũng làm rồi, giờ ta nhắm mắt bỏ ngoài tai mọi thứ. Ai van xin ta cũng mặc, chỉ chuyên tâm quỳ thẳng lưng. Thiết Hối đúng là danh bất hư truyền. Dưới cái nắng chính ngọ, tấm Thiết Hối dưới chân ta nóng lên rất nhanh, những cái gai gồ ghề tưởng như xuyên qua da thịt, đâm vào đến tận xương cốt. Mùi vị này, lâu lắm rồi ta mới được nếm lại. Cứ nghĩ đến việc Tạ Thu Dung đã phải quỳ như vậy suốt một canh giờ, tim ta lại nhói đau. Nếu đã dùng đến cách này mà vẫn không thể ép Thượng Cung cục tha cho Tạ Thu Dung, ta sẽ quỳ với nàng nốt hai canh giờ còn lại.

Không giống như Bích Duyên, hiền phi và thục phi không phải một sự lựa chọn dễ dàng đối với Cao Bối Châu. Với địa vị và sủng ái hiện giờ của ta, Liễu Yến Yến có thể chèn ép nàng thế nào thì ta cũng có khả năng làm y như vậy. Đắc tội bên nào cũng là đường chết. Cao Bối Châu càng lúc càng rối bời, nàng dập đầu xuống đất bồm bộp:

- Nô tỳ van xin nương nương! Chuyện này thực sự ngoài quyền hạn của nô tỳ... Hay là nương nương vào trong đợi một lát, nô tỳ sẽ đi mời Thượng Cung đại nhân đến đây... Nô tỳ van xin người...

- Ôi tổ tiên ơi!

Từ phía cổng Thượng Cung cục bỗng vọng vào một tiếng rú kinh hoàng.

Ta vừa hé mi nhìn thì thấy một thân hình béo tròn trùng trục chạy như bay vào trong.

- Lý công công? – Cao Bối Châu đi từ kinh hãi này đến kinh hãi khác.

Lý Thọ vắt phất trần lên cổ, vừa chạy vừa la lên eo éo:

- Tổ tiên ơi! Cao Bối Châu! Ngươi chán sống rồi hay sao mà dám để hiền phi nương nương quỳ trên Thiết Hối thế kia?!

- Lý công công, không phải nô tỳ...

- Câm miệng! Ở đó mà lấp liếm? Còn không mau đỡ hiền phi nương nương đứng dậy?

Cao Bối Châu chẳng kịp phân trần đã bị Lý Thọ dùng phất trần khua tán loạn trước mặt. Ban nãy khi ta đến Nội thị giám, Lý Thọ đang bận việc bên ngoài. Mấy tiểu công công ở đó thấy ta đến mượn Thiết Hối, chỉ nghĩ ta muốn trừng trị hạ nhân nên lập tức mang ra, còn nhiệt tình sai người khiêng hộ ta đến tận đây. Lý Thọ về đến nơi, nghe bẩm báo lại mới cả kinh mà vắt chân lên cổ chạy tới Thượng Cung cục. Ngọc Nga nhân cơ hội Lý Thọ đang mắng Cao Bối Châu, tóm lấy tay áo hắn, khóc lóc kể lại việc chủ nhân của nàng là người trọng tình nghĩa ra sao, vì Tạ Thu Dung bị phạt mà chịu khổ đến mức nào. Nàng vừa kể vừa giọt ngắn giọt dài, giọng nức nở vô cùng thống thiết.

Lý Thọ nghe xong, hớt hải nâng ta đứng dậy:

- Nương nương ơi, chuyện nhỏ nhặt thế này, người nói với nô tài một tiếng là được rồi, cần gì phải khổ sở vậy...

Ta bám vào tay Lý Thọ, nhưng chưa đứng lên mà làm bộ buồn rầu nói:

- Bản cung nào dám ỷ sủng làm càn. Tạ tiểu thư là thầy học của ta, ta đã không thể giúp nàng thì chỉ còn cách chịu khổ cùng nàng...

Lý Thọ lắc đầu nguầy nguậy, kéo ta đứng thẳng lên:

- Sao có thể? Tạ tiểu thư chịu phạt thì cũng chịu phạt rồi, biết sai sửa sai là được. Nô tài đã nói với Thượng Cung đại nhân một tiếng rồi. Tạ tiểu thư quỳ đến đây thôi.

Nói rồi, hắn lại trỏ phất trần vào một nữ quan quỳ ở gần đó nhất, nạt:

- Sao vẫn chưa đỡ Tạ tiểu thư dậy? Hay là muốn bản công công mời Thượng Cung đại nhân chính miệng nói các ngươi mới tin?

Nữ quan kia sợ quýnh lên, lật đật chạy lại đỡ Tạ Thu Dung dậy.


Tạ Thu Dung quỳ cả một canh giờ trên Thiết Hối, khớp xương ít nhiều đã bị tổn thương, phải níu chặt lấy nàng ta mới đứng vững được. Nàng nghẹn ngào nhìn ta:


- Đa tạ nương nương...


Ta vươn tay cầm lấy tay nàng, dịu dàng nở nụ cười.


Sóng gió ngày mai, để ngày mai hẵng lo âu. Hôm nay như thế này, đối với ta đã đủ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK