• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta cũng chẳng muốn làm nàng khó xử, liền kéo Phong Thể Minh về trước. Ấy thế mà Bạch Diệu Hoa lại vội vàng nắm lấy tay giữ lại. Nàng mỉm cười với Lạc Linh Chương:

- Có việc gì thục dung cứ nói ra, chớ khách khí. Hiền phi nương nương không phải người ngoài.

Dù Bạch Diệu Hoa từng giao hảo với Lạc Linh Chương, nhưng hiện nay Lạc Linh Chương lại là người bên cạnh Liễu Yến Yến. Bạch Diệu Hoa giữ ta ở lại không chỉ là bày tỏ tâm ý đối với ta mà còn vạch rõ giới hạn với Lạc Linh Chương. Nàng làm vậy chính là ngầm nói nếu chuyện Lạc Linh Chương muốn thỉnh giáo có liên quan đến Liễu Yến Yến thì nàng tất sẽ không tham dự.

Nét mặt xanh xao của Lạc Linh Chương thoáng hiện chút bối rối, nhưng nàng nhanh chóng nở nụ cười buồn:

- Thực ra cũng chẳng phải việc gì quan trọng. Chỉ là... Thời gian rồi thấy Minh phi nương nương được ân chuẩn gặp người nhà hai lần, tiểu muội bỗng thấy nhớ mẫu thân ở nhà... Muội tự biết mình phúc mỏng, không mang nổi long thai cho nên có lẽ vĩnh viễn cũng không thể gặp lại mẫu thân. Nhưng muội rất muốn được gặp bà thêm một lần nữa... Đáng lẽ việc này muội nên nhờ vả thục phi nương nương mới phải. Chỉ là mẫu thân muội đã lớn tuổi rồi, mấy năm nay lại trở bệnh nặng, chẳng biết còn trụ được đến khi nào. Đợi đến khi Minh phi sinh nở xong, thục phi được miễn cấm túc thì sợ đã muộn rồi.

Lạc Linh Chương ngước đôi mắt tràn đầy hi vọng nhìn ta:

- Vậy nên muội mới nhân dịp đi thăm Bạch tỷ tỷ, mong nhờ vả tỷ ấy nói hộ với hoàng thượng một câu. Muội cho rằng hoàng thượng yêu mến Bạch tỷ tỷ, nếu tỷ ấy giúp muội cầu xin thì rất có thể hoàng thượng sẽ ân chuẩn. Muội có ngờ đâu lại xảy ra chuyện lớn thế này. Nhưng cũng nhờ vậy mà muội gặp được nương nương... Không biết nương nương có thể giúp muội lần này không? Chỉ cần được gặp lại mẫu thân lần nữa, muội có lên núi đao xuống biển lửa cũng không dám từ nan...

Lạc Linh Chương càng nói, giọng càng tha thiết khiến cho ta bất giác nhớ đến mẫu thân của mình. Thành thực mà nói, mười năm nay không khi nào mà trong đầu ta không có ý nghĩ đó. Nếu thực sự có cách để ta được gặp lại mẫu thân dù chỉ một lần, ta cũng sẽ không ngại lên núi đao xuống biển lửa.

Ta cảm thông cho nỗi lòng của Lạc Linh Chương nhưng chẳng biết phải đáp lại thế nào. Phi tần từ thời điểm nhập cung đã xác định một đi không trở lại. Cung quy chỉ cho phép những người sắp sinh nở được gặp lại người nhà một lần, nhưng cũng phải đợi gần đến lúc lâm bồn mới được. Minh Du chẳng biết làm thế nào lại được hoàng đế ân chuẩn cho người nhà vào thăm sớm như vậy, lại thăm đến hai lần, đúng là khiến cho những phi tần khác chạnh lòng. Ta nghĩ hoàng đế nhượng bộ Minh Du một phần cũng do muốn chuộc lại phần lỗi của Liễu Yến Yến hôm trước. Còn như Lạc Linh Chương... Chẳng biết đã bao lâu rồi hoàng đế không đến chỗ nàng, sao có thể khi không ân chuẩn cho nàng gặp mẫu thân? Nếu nàng được gặp, những phi tần khác cũng đồng loạt đến khóc lóc ăn vạ thì biết phải làm thế nào? Hoàng đế tuyệt đối sẽ không tự làm khó mình.

Dẫu trong lòng biết chắc chuyện khó thành nhưng đối diện với ánh mắt sáng ngời hi vọng của Lạc Linh Chương, ta chẳng nỡ khước từ, đành đáp:

- Chuyện này... Bản cung sẽ nghĩ cách hỏi ý hoàng thượng. Có điều, bản cung không thể hứa chắc với thục dung được. Xin thục dung chớ kì vọng quá nhiều...

Chỉ một lời này đã đủ khiến Lạc Linh Chương vui mừng đến rơi lệ. Nàng đổi tư thế quỳ trên giường, chắp tay lạy ta một cái:

- Ân đức của nương nương, Linh Chương mãi mãi không quên.


Ta thấy nàng vui đến vậy, lại nghĩ đến lúc hoàng đế từ chối mà lòng giật thót. Lúc đó không biết nàng sẽ đau lòng đến mức nào. Ta chẳng dám nghĩ nữa, cũng chẳng dám nán lại thêm, bèn nhanh chóng cáo từ.

Trên đường về, ta loáng thoáng nghe Phong Thể Minh lẩm bẩm: "Không biết dạo này phụ mẫu thế nào rồi... Đại ca tệ thật, chẳng chịu báo tin cho ta gì cả..."

Lạc Linh Chương bình yên vô sự là ta đã yên tâm rồi. Giờ đây, chuyện phiền não lớn nhất của ta chính là làm sao ăn nói với hoàng đế.

Ta nghĩ Tô Nhược dù sao cũng đi tong rồi, giờ có vội vàng thì ích gì đâu. Chi bằng cứ trở về ăn một bữa no nê rồi hẵng đi thỉnh tội sau, lỡ hoàng đế có nổi trận lôi đình thì cũng không lo làm ma đói.

Vậy mà ông trời trêu ngươi, ta vừa về đến cửa đã thấy cục phiền não của mình ngồi lù lù giữa phòng.

Hoàng đế đang chống cằm ngáp ngắn ngáp dài, trông thấy ta liền nhăn mặt:

- Thời tiết thế này, nàng không ở trong nhà mà lại đi đâu cả buổi vậy? Có biết trẫm chờ nàng bao lâu rồi không?

Ta nhớ hoàng đế bình sinh sợ lạnh, cứ đến mùa đông là lại ở lì trong Cát Tường điện, tất nhiên chẳng ngờ hắn đến bắt đền sớm thế này.

Ta hoảng hồn vừa hành lễ vừa nhận tội trước:

- Bẩm hoàng thượng, chuyện Tô sung hoa... à không, Tô thường tại... thần thiếp thực sự lực bất tòng tâm...

Hoàng đế nhướn mày, đưa một tay ra đỡ tay ta:

- Nàng đang nói cái gì vậy?

Ta sợ hãi cúi gằm mặt:

- Tô thường tại vô lễ với Lạc thục dung, còn kinh động đến Triệu đức phi... Thiếp không thể làm khác được...

Hoàng đế nhìn ta một chút, đoạn phì cười:



- Thì ra nàng nghĩ trẫm đến đây hỏi tội nàng ư?

Ta vẫn cúi đầu, lí nhí:

- Không phải vậy sao?

Hoàng đế bật cười thành tiếng. Hắn kéo ta đến ngồi cạnh hắn:

- Tô thị tự làm tự chịu, sao trẫm lại trách nàng? Trẫm biết thời gian qua nàng đã rất bao dung với nàng ta. Đổi lại là người khác, chưa biết chừng Tô thị đã mất mạng lâu rồi.

Thấy ta vẫn còn căng thẳng, hoàng đế bèn nhéo nhéo gò má ta, đổi giọng bông đùa:

- Không ngờ Bánh Bao nhà ta lại nhát gan như thế. Nuôi nàng đã gần hai năm rồi mà lá gan vẫn không lớn thêm được chút nào, uổng cơm gạo của trẫm.

Biết hoàng đế không giận, ta liền yên tâm mà to gan đùa lại:

- Hoàng thượng chê thiếp, tiếc cơm gạo nuôi thiếp, vậy thì đuổi thiếp về Tùy Khâu đi, để cơm gạo đó nuôi mỹ nhân khác...

Hoàng đế cười cười nhéo mũi ta:

- Được lắm! To gan như thế mới đúng là người của trẫm.

Hoàng đế có lẽ cũng giống Lạc Linh Chương, uống nhiều thuốc đến hồ đồ rồi. Ta kính sợ hắn, hắn không hài lòng. Ta to gan, hắn lại vui như vậy. Ta thấy hắn cười đến sảng khoái, trong lòng cũng bớt lo lắng, liền vênh mặt lên hùa theo.

Hoàng đế xoa đầu ta, bình thản nói tiếp:

- Trẫm không thực lòng yêu thích Tô thị nhưng vẫn nạp nàng ta vào hậu cung... Trẫm đã vì chuyện triều chính mà làm lỡ dở nhân duyên của Tô thị, cho nên những chuyện khác, miễn nàng ta đừng quá phận, trẫm đều có thể nhắm mắt cho qua xem như bù đắp lại cho nàng ta đôi chút. Nhưng nếu Tô thị cứ cố chấp làm càn, đến trẫm cũng chẳng thể dung túng cho nàng ta mãi được.

Dường như hoàng đế đối với tất thảy những phi tần khác đều như vậy.

Ta không biết nên nói gì, ánh mắt nhìn bâng quơ xung quanh, chợt bắt gặp chiếc rương nhỏ để trên bàn.

- Hoàng thượng, đây là cái gì? - Ta tò mò hỏi.

Hoàng đế như sực nhớ ra việc gì, hắn mở nắp rương, lấy ra hai chiếc lọ sứ nhỏ:

- Đây là lọ độc dược tìm được ở chỗ Tiểu Vạn Tử khi trước. Lọ còn lại là một loại nhựa cây. Ban đầu lão Đàm cho rằng nó là thuốc dẫn, nhưng sau khi thử nhiều lần thì thấy loại nhựa cây này vốn không có tác dụng gì cả.

Hoàng đế thong thả lấy từ trong rương ra một chiếc chén sứ loại mà Thái y viện vẫn hay dùng để dâng thuốc cho hắn.

Hắn không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng dùng một cây cọ nhỏ phết độc vào lòng chén, sau đó đợi một lát rồi lại dùng cây cọ khác tỉ mẩn phết thứ nhựa cây kia lên.

Ta chẳng hiểu hắn định làm gì, chỉ biết nín thở dõi theo.

Xong đâu đó, hắn nhấc ấm trà trên bàn rót vào lưng chén rồi rút từ trong rương ra một cây kim bạc đưa cho ta:

- Nàng thử xem.

Ta đón lấy kim bạc, run run nhúng vào chén trà đã được thoa độc. Kỳ lạ thay, kim bạc chẳng hề đổi màu. Ta không tin vào mắt mình, lại khuấy mạnh thêm mấy vòng nữa nhưng cây kim trong tay ta vẫn giữ một màu sáng chói.

Ta ngơ ngác nhìn hoàng đế, kinh ngạc chẳng nói nên lời. Hoàng đế dường như chẳng để tâm đến vẻ mặt ngây ngốc của ta, hắn thong thả châm một nén nhang:

- Đoạn đường đi từ Thái Y viện đến điện Cát Tường vừa đủ cháy hết một nén nhang này. Đợi nhang tàn, nàng thử lại một lần nữa xem.

Ta gật đầu với hắn, hai ngón tay cầm kim bạc bất giác siết chặt, trái tim cũng loạn nhịp theo.

Nén nhang vừa tàn, ta lại nhúng vào chén trà. Thế nhưng lần này, kim bạc lập tức hóa đen.



Ta cúi đầu nhìn cây kim đã chuyển màu trong tay rồi lại nhìn đến lọ nhựa cây bên cạnh, sống lưng chợt lạnh buốt mà giọng nói cũng lạc đi:

- Thì ra là vậy...

Hoàng đế khẽ cười xác nhận:

- Đúng vậy.

Hắn cầm chén trà độc lên, bình thản ngắm nhìn thứ nước xanh trong ấy:

- Trẫm nghĩ lâu như vậy, cuối cùng cũng nghĩ ra. Thứ nhựa này hóa ra lại thần kì đến thế.

Nhựa cây kia hóa ra không phải thuốc dẫn mà là thứ ngăn cản độc dược phát huy tác dụng. Thoa thuốc độc vào trong đáy chén không phải biện pháp gì cao siêu. Nếu chỉ làm vậy, sau khi rót thuốc vào, Đàm Mộc dùng kim bạc thử lại nhất định sẽ phát hiện. Dùng thứ nhựa cây này phủ lên trên lớp độc sẽ tạm thời ngăn không cho độc chất tiếp xúc với thuốc,cho nên nhất thời không thể thử ra độc. Đi từ Thái Y viện đến điện Cát Tường hết một nén nhang. Loại nhựa này được điều chế đặc biệt, tiếp xúc với nước nóng trong khoảng thời gian xấp xỉ như vậy thì tan ra, khi ấy, độc sẽ hòa vào thuốc. (2)

Cổ tay ta vẫn không ngừng run rẩy vì sợ hãi. Ta đặt cây kim bạc xuống mặt bàn, cẩn thận suy nghĩ.

Kẻ có thể nghĩ ra cách hạ độc tinh tế nhường này thực không phải người tầm thường.

Hoàng đế trúng độc, dẫu trở nên điên loạn hay bỏ mạng thì đám phi tần không con cái kia đều chẳng được lợi lộc gì, gia tộc bọn họ cũng không khá khẩm gì hơn. Nghĩ theo hướng ấy, chẳng phải kẻ có động cơ lớn nhất chỉ còn lại vị kia thôi sao?

Ta ngước nhìn hoàng đế, chợt nhận ra ánh mắt hắn buồn bã đến xót xa, khiến lòng ta cũng muốn nhói đau. Ngàn mối nghi hoặc trong lòng ta chẳng dám nói ra, chỉ có thể rụt rè đặt một tay lên bàn tay hắn. Rõ ràng là hàn chứng trong người hoàng đế đã thuyên giảm nhiều, thế mà hôm nay tay hắn lại lạnh như vậy. Dù cho ta đã cố gắng dùng cả hai tay mình ấp lên trên, bàn tay xương xương phía dưới vẫn cứ lạnh như băng.

Chợt, hoàng đế lật tay lại nắm chặt lấy tay ta. Cái lạnh từ bàn tay hắn truyền sang khiến ta bất giác rùng mình. Hai người chúng ta lặng lẽ ngồi bên nhau không rõ bao lâu thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nặng nhọc. Lý Thọ hớt hải chạy vào:

- Bẩm hoàng thượng, nương nương... Lạc Mai cung xảy ra chuyện rồi...

Ta giật mình, vội rụt tay lại.

Nỗi buồn thương phảng phất nơi đáy mắt hoàng đế tan biến. Hắn trở lại với vẻ lạnh nhạt thường ngày:

- Chuyện gì? Thục phi phá cửa xông ra ngoài khó dễ Minh phi à?

Lý Thọ tái mặt, lắp bắp thưa:

- Bẩm, không phải ạ... Minh phi nương nương...

Bấy giờ, đến lượt ta tái mặt. Chỗ Minh Du sao có thể xảy ra chuyện gì chứ? Đại sự của ta... Minh Du lại đang giở trò gì?

Ta không nhịn nổi, phải lên tiếng hỏi:

- Minh phi nương nương thế nào?

Lý Thọ quỳ sụp xuống đất, thân mình béo tròn run bắn lên:

- Bẩm... long thai... có lẽ không giữ nổi rồi...

__________


Chú thích:


(1) Hoa quỳnh:


(2)


Nhựa cây có tác dụng như giấy dầu, tạo thành một lớp phân cách ngăn không cho chất độc tiếp xúc với thuốc nên khi thử thuốc bằng kim bạc thì kim bạc không hóa đen do thuốc vẫn chưa nhiễm độc. Tuy nhiên lớp phân cách này chỉ là tạm thời. Khi nhựa cây gặp nước nóng sẽ tan dần, cho phép chất độc hòa vào trong thuốc nên sau khi để một thời gian, nhựa cây tan hết thì thử lại kim bạc hóa đen, thuốc đã bị nhiễm độc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK