Từ ngày Hàn An chuyển đến biệt thự ở, đội trưởng Lưu cứ như mở ra một phương trời mới vậy. Lúc thì kêu đói, lúc lại mỏi chân mỏi tay, lúc muốn làm cái này muốn làm cái kia.
Hàn An chăm hắn còn hơn là chăm Bé Dâu Tây và Đồng Đồng 7 tuổi nữa.
_ Hàn An, lát nữa tôi muốn đến sân tập đi dạo một chút.
Lưu Tịnh Ly đang dạy hai cậu bé làm toán thì đột nhiên ngẩng đầu nói. Mấy ngày nay hắn toàn ru rú trong biệt thự, dù có Hàn An chăm sóc tận tình thì cũng không khỏi có chút bí bách.
Đã qua một tuần từ lúc cả đội trở về căn cứ, Lưu Tịnh Ly bây giờ đã có thể đi lại và hoạt động nhẹ nhàng. Nhưng hắn vẫn rất thích cảm giác được cậu chăm sóc nên toàn tỏ ra yếu ớt.
Hàn An thừa biết nhưng lạ ở chỗ cậu không hề thấy phiền, và những điều hắn nhờ cậu giúp toàn những việc nhỏ nhặt.
Hàn An gật đầu đồng ý, cậu chỉ mới đến sân tập của căn cứ có một lần. Dạo này cậu chủ yếu dành thời gian để chăm sóc Lưu Tịnh Ly và nghiên cứu các cách sử dụng dây leo khác nhau. Nhân dịp này ra ngoài cho thoải mái đầu óc cũng tốt.
_ Em cũng muốn đi !
_ Em cũng thế.
Dâu Tây và Đồng Đồng khẽ nhìn nhau, hai bé cũng muốn ra ngoài chơi.
_ Được làm xong bài toán này rồi hai anh dẫn đi.
Hai đứa nhỏ cười tươi rói, tóc độ viết bài nhanh thấy rõ.
.
Biệt thự của [ Tịnh Sương ] cách sân tập không xa lắm, chỉ mất khoảng 10' đi bộ là tới nơi rồi.
Sân tập rộng khoảng 400m2, là một toà lớn được xây dựng bằng thép nguyên chất. Bên trong chia làm các phòng, mỗi phòng rộng 30m. Hàn An tới khu vực đăng kí, sau khi nhận thẻ từ thì đến phòng được chỉ định.
Vào phòng tập, Hàn An và Lưu Tịnh Ly khởi động đơn giản một chút. Tiếp theo đội trưởng Lưu đánh một bài quyền rồi yêu cầu hai đứa nhỏ làm lại từng động tác.
Thỉnh thoảng hắn sẽ nói hai đứa dừng lại, chỉnh sửa một chút. Chỗ này cần vung tay cao hơn, chỗ này cần ra đòn dứt khoát hơn.
Hàn An không rành về mấy chuyện đấm đá này. Dù có sống lại một kiếp thì cậu mù tịt vẫn hoàn mù tịt. Nên Hàn An chỉ ngồi một bên quan sát, nhờ vậy mà cậu đã học được rất nhiều thứ hữu ích.
Lưu Tịnh Ly đang sửa động tác sai cho Đồng Đồng, quay lại thì thấy ánh mắt chăm chú của Hàn An thì không khỏi bật cười.
Một nụ cười nhạt đến từ tận đáy lòng chứ không phải điệu cười giả lả mọi khi.
Hắn để hai đứa nhỏ tự tập với nhau rồi đến ngồi cạnh Hàn An.
_ Tôi đã bình phục kha khá rồi, ngày mai chúng ta ra ngoại ô đánh tang thi nhé ?
Hàn An đưa mắt nhìn Dâu Tây gà Đồng Đồng luyện võ, đầu thì không ngừng lặp đi lặp lại một vài kĩ xảo mà Lưu Tịnh Ly vừa nói. Nghe thế thì quay sang nhìn hắn, cậu hỏi.
_ Anh chắc chứ, không cần miễn cưỡng bản thân quá đâu.
_ Không miễn cưỡng chút nào. Cậu đừng xem nhẹ sức hồi phục của dị năng giả chứ.
Hắn đã nói tới vậy thì Hàn An cũng chẳng có lí do gì để ngăn cản. - Vậy được rồi, ngày mai chúng ta đi luôn nhé.
.
Ra khỏi phòng tập, không biết vô tình hay cố ý Hàn An lại đụng mặt Hoắc Tùng. Chẳng biết dạo gần đây hắn nổi cơn gì mà suốt ngày lượn lờ trước mặt cậu.
_ Chào Hàn An, chúng ta lại gặp nhau rồi, cậu cũng tới đây để luyện tập sao ?
Ngay từ lần gặp đầu Hàn An đã không thích anh chàng này lắm. Đặc biệt là ánh mắt khi hắn ta nhìn cậu, giống như đang nhìn một món đồ chơi ngoài sức tưởng tượng vậy.
_ Vâng, viện sĩ Hoắc cũng rảnh rỗi thật nhỉ. Ngày nào cũng có thể tình cờ gặp anh.
Hoắc Tùng không để ý đến thái độ lạnh nhạt của Hàn An, còn cười ha hả đáp lời.
_ Một lần gặp thì nói là trùng hợp chứ nhiều lần thì phải gọi là duyên phận đó.
Hàn An nhìn kẻ đang cười híp mắt kia, thầm nghĩ vì sao cùng là cười, Lưu Tịnh Ly cười nhìn thuận mắt hơn hẳn nhỉ.
_ Chắc là mấy hôm nay viện nghị sĩ không có việc gì làm nên ngài Hoắc đây rảnh rỗi quá nhỉ ? Nếu có thể chia một ít sự rảnh rỗi này cho ông của tôi thì tốt quá.
Người tinh ý một chút đều nhận ra Lưu Tịnh Ly không hề thích Hoắc Tùng. Viện sĩ Hoắc nghe ra mùi hắn hủi nhưng với đạo hạnh thâm sâu của mình thì hắn ta vẫn có thể vui vẻ đáp lại.
_ Đại tướng Lưu là người có nhiều kinh nghiệm,công việc cần ông ấy giải quyết đương nhiên nhiều hơn lớp trẻ chúng ta. À đúng rồi, mấy ngày nay tôi thấy Hàn An không đi đâu cả, vừa hay tôi đang có một ít hạt giống tốt muốn tặng cho cậu.
Hàn An khó lòng liên hệ hai chuyện ở nhà và trồng cây với nhau. Hơn nữa, ngoài vật tư thì thứ mà cậu không thiếu nhất chính là hạt giống cây trồng nên cậu lắc đầu, lịch sự từ chối.
_ Không cần đâu. Tôi trồng cây không cần hạt giống.
Mặt dày như Hoắc Tùng mà cũng đứng hình mất 2 giây, không biết nên tiếp lời cậu thế nào. Lưu Tịnh Ly đối diện không khách khí mà cười phá lên, chưa lúc nào thích cái miệng chẳng nể năng ai của Hàn An như bây giờ.
Hàn An chăm hắn còn hơn là chăm Bé Dâu Tây và Đồng Đồng 7 tuổi nữa.
_ Hàn An, lát nữa tôi muốn đến sân tập đi dạo một chút.
Lưu Tịnh Ly đang dạy hai cậu bé làm toán thì đột nhiên ngẩng đầu nói. Mấy ngày nay hắn toàn ru rú trong biệt thự, dù có Hàn An chăm sóc tận tình thì cũng không khỏi có chút bí bách.
Đã qua một tuần từ lúc cả đội trở về căn cứ, Lưu Tịnh Ly bây giờ đã có thể đi lại và hoạt động nhẹ nhàng. Nhưng hắn vẫn rất thích cảm giác được cậu chăm sóc nên toàn tỏ ra yếu ớt.
Hàn An thừa biết nhưng lạ ở chỗ cậu không hề thấy phiền, và những điều hắn nhờ cậu giúp toàn những việc nhỏ nhặt.
Hàn An gật đầu đồng ý, cậu chỉ mới đến sân tập của căn cứ có một lần. Dạo này cậu chủ yếu dành thời gian để chăm sóc Lưu Tịnh Ly và nghiên cứu các cách sử dụng dây leo khác nhau. Nhân dịp này ra ngoài cho thoải mái đầu óc cũng tốt.
_ Em cũng muốn đi !
_ Em cũng thế.
Dâu Tây và Đồng Đồng khẽ nhìn nhau, hai bé cũng muốn ra ngoài chơi.
_ Được làm xong bài toán này rồi hai anh dẫn đi.
Hai đứa nhỏ cười tươi rói, tóc độ viết bài nhanh thấy rõ.
.
Biệt thự của [ Tịnh Sương ] cách sân tập không xa lắm, chỉ mất khoảng 10' đi bộ là tới nơi rồi.
Sân tập rộng khoảng 400m2, là một toà lớn được xây dựng bằng thép nguyên chất. Bên trong chia làm các phòng, mỗi phòng rộng 30m. Hàn An tới khu vực đăng kí, sau khi nhận thẻ từ thì đến phòng được chỉ định.
Vào phòng tập, Hàn An và Lưu Tịnh Ly khởi động đơn giản một chút. Tiếp theo đội trưởng Lưu đánh một bài quyền rồi yêu cầu hai đứa nhỏ làm lại từng động tác.
Thỉnh thoảng hắn sẽ nói hai đứa dừng lại, chỉnh sửa một chút. Chỗ này cần vung tay cao hơn, chỗ này cần ra đòn dứt khoát hơn.
Hàn An không rành về mấy chuyện đấm đá này. Dù có sống lại một kiếp thì cậu mù tịt vẫn hoàn mù tịt. Nên Hàn An chỉ ngồi một bên quan sát, nhờ vậy mà cậu đã học được rất nhiều thứ hữu ích.
Lưu Tịnh Ly đang sửa động tác sai cho Đồng Đồng, quay lại thì thấy ánh mắt chăm chú của Hàn An thì không khỏi bật cười.
Một nụ cười nhạt đến từ tận đáy lòng chứ không phải điệu cười giả lả mọi khi.
Hắn để hai đứa nhỏ tự tập với nhau rồi đến ngồi cạnh Hàn An.
_ Tôi đã bình phục kha khá rồi, ngày mai chúng ta ra ngoại ô đánh tang thi nhé ?
Hàn An đưa mắt nhìn Dâu Tây gà Đồng Đồng luyện võ, đầu thì không ngừng lặp đi lặp lại một vài kĩ xảo mà Lưu Tịnh Ly vừa nói. Nghe thế thì quay sang nhìn hắn, cậu hỏi.
_ Anh chắc chứ, không cần miễn cưỡng bản thân quá đâu.
_ Không miễn cưỡng chút nào. Cậu đừng xem nhẹ sức hồi phục của dị năng giả chứ.
Hắn đã nói tới vậy thì Hàn An cũng chẳng có lí do gì để ngăn cản. - Vậy được rồi, ngày mai chúng ta đi luôn nhé.
.
Ra khỏi phòng tập, không biết vô tình hay cố ý Hàn An lại đụng mặt Hoắc Tùng. Chẳng biết dạo gần đây hắn nổi cơn gì mà suốt ngày lượn lờ trước mặt cậu.
_ Chào Hàn An, chúng ta lại gặp nhau rồi, cậu cũng tới đây để luyện tập sao ?
Ngay từ lần gặp đầu Hàn An đã không thích anh chàng này lắm. Đặc biệt là ánh mắt khi hắn ta nhìn cậu, giống như đang nhìn một món đồ chơi ngoài sức tưởng tượng vậy.
_ Vâng, viện sĩ Hoắc cũng rảnh rỗi thật nhỉ. Ngày nào cũng có thể tình cờ gặp anh.
Hoắc Tùng không để ý đến thái độ lạnh nhạt của Hàn An, còn cười ha hả đáp lời.
_ Một lần gặp thì nói là trùng hợp chứ nhiều lần thì phải gọi là duyên phận đó.
Hàn An nhìn kẻ đang cười híp mắt kia, thầm nghĩ vì sao cùng là cười, Lưu Tịnh Ly cười nhìn thuận mắt hơn hẳn nhỉ.
_ Chắc là mấy hôm nay viện nghị sĩ không có việc gì làm nên ngài Hoắc đây rảnh rỗi quá nhỉ ? Nếu có thể chia một ít sự rảnh rỗi này cho ông của tôi thì tốt quá.
Người tinh ý một chút đều nhận ra Lưu Tịnh Ly không hề thích Hoắc Tùng. Viện sĩ Hoắc nghe ra mùi hắn hủi nhưng với đạo hạnh thâm sâu của mình thì hắn ta vẫn có thể vui vẻ đáp lại.
_ Đại tướng Lưu là người có nhiều kinh nghiệm,công việc cần ông ấy giải quyết đương nhiên nhiều hơn lớp trẻ chúng ta. À đúng rồi, mấy ngày nay tôi thấy Hàn An không đi đâu cả, vừa hay tôi đang có một ít hạt giống tốt muốn tặng cho cậu.
Hàn An khó lòng liên hệ hai chuyện ở nhà và trồng cây với nhau. Hơn nữa, ngoài vật tư thì thứ mà cậu không thiếu nhất chính là hạt giống cây trồng nên cậu lắc đầu, lịch sự từ chối.
_ Không cần đâu. Tôi trồng cây không cần hạt giống.
Mặt dày như Hoắc Tùng mà cũng đứng hình mất 2 giây, không biết nên tiếp lời cậu thế nào. Lưu Tịnh Ly đối diện không khách khí mà cười phá lên, chưa lúc nào thích cái miệng chẳng nể năng ai của Hàn An như bây giờ.