_ Dưới đất có một cánh cửa !!
Tiếng ồ ồ biến mất, sau đó cạch một cái dưới nền đất xuất hiện một khe hở nhỏ.
Phạm Hoan Hoan là người đầu tiên phát hiện ra khe hở dưới sàn nhà. Lưu Tịnh Ly và Trần Lập Đông lập tức đến gần xem xét.
Có vẻ như nó là một cánh cửa.
Ba người đến gần muốn thử kéo cánh cửa kia ra nhưng nó quá nặng.
_ Hàn An, tiếp tục ấn đi !
Hoàng Giám Vũ hô lên.
Theo lực ấn của Hàn An, cánh cửa từ từ được mở ra. Phía dưới là một cầu thang dẫn thẳng xuống lòng đất.
Hàn An không chần chừ mà đi xuống, những người còn lại cũng đi theo. Nhưng khi Lưu Tịnh Ly là người xuống ngay sau Hàn An đi xuống, cánh cửa không biết làm bằng chất liệu gì rất nhanh đã đóng lại.
Hàn An và Lưu Tịnh Ly nhìn nhau, sau đó cậu lấy đèn pin ra soi bốn xung quanh.
Nơi đây là một hành lang theo kiểu xoắn ốc, trên tường được vẽ năm bức bích họa lớn. Cầu thang kéo dài đến chỗ bức bích họa cuối cùng.
Lưu Tịnh Ly cầm máy ảnh đã chuẩn bị sẵn từ lâu, chụp lại những bức họa kia.
Từ khi cách cửa đóng lại, hai người họ không nghe thấy bất kì âm thanh nào nữa, đủ để thấy tầng hầm này cách âm tốt đến mức nào.
Bích họa được vẽ theo hơi hướng Hi Lạp cổ đại, chia thành năm phần chính.
Đầu tiên là một đứa trẻ của bộ lạc nào đó được sinh ra, ngày đứa trẻ ấy trào đời cỏ cây hoa lá đều úa tàn.
Bức thứ hai là khi đứa trẻ ấy lớn hơn một chút, những người trong bộ lạc cứ dần chết đi. Người trong bộ lạc cho rằng nó là điềm gở nên đã cướp đứa trẻ từ tay người mẹ rồi đem bỏ nó ở sâu rừng rậm.
Bức thứ ba là khi đứa trẻ đã trưởng thành, nó đi đến đâu, cái chết lan tràn đến đó. Nó quay trở lại bộ lạc mà mình sinh ra và trả thù họ vì đã bỏ rơi nó.
Bức thứ tư vẽ về một điện thờ uy nghi, các vị thần ngồi trên cao bày ra vẻ phán xét. Quỳ bên dưới là đứa trẻ kia, giờ nó đã bị xiềng xích khắp người.
Bức cuối cùng là các vị thần đang nổi giận trước nụ cười đắc thắng của đứa trẻ. Cuối cùng nó bị giam vào một cuốn sách.
Bích họa kết thúc.
Hàn An đăm chiêu nhìn vào bìa cuối sách được vẽ trên bích họa, chính là biểu tượng bướm mặt quỷ kia...
_ Đã thấy ở đâu rồi nhỉ ?
Cậu vô thức lẩm bẩm.
_ Cậu đã từng thấy nó rồi sao ? - lưu Tịnh Ly hỏi.
Nhưng giờ đây Hàn An chẳng còn tâm trạng để ý đến đội trưởng Lưu. Cậu lục lọi trong trí nhớ hỗn loạn của mình hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ đến cái ngày mưa gió hôm ấy.
Dạo đó cậu nhỏ nhận được một tập tài liệu thần bí. Ngày nào cũng vùi đầu ở trong phòng. Lần ấy Hàn An tranh thủ lúc cậu nhỏ đi ăă thì vào phòng giúp cậu nhỏ dọn dẹp một chút. Trong lúc dọn dẹp đã vô tình làm rơi một xấp ảnh xuống sàn.
Chính là ảnh chụp những bức bích họa và biểu tượng bướm mặt quỷ kia.
_ Đây không phải căn cứ bí mật của cái tổ chức cuồng giáo đó chứ ?
_ Tổ chức nào ?
_ Cái tổ chức cuồng giáo mà anh nói đó đội trưởng Lưu. Liên quan đến nghiên cứu bí mật của cậu của tôi.
Lưu Tịnh Ly cong môi, sự thích thú tràn ngập trên khuôn mặt.
_ Sao cậu chắn chắn đây là căn cứ của bọn chúng chứ ?
Biểu cảm của Lưu Tịnh Ly làm Hàn An nổi da gà da vịt đầy người. Cậu lặng kẽ nhích xa tên khùng điên bên cạnh.
_ Trước hết thì thu cái biểu cảm thấy ớn đó của anh lại đi, đội trưởng Lưu. - Cậu xoa xoa cánh tay rồi nói.
Có lẽ vì Hàn An lúc nào cũng mang khuôn mặt vô cảm ủ dột nên khi thấy cậu thế này, thế lực tà ác trong lòng Lưu Tịnh Ly bỗng trỗi dậy.
_ Gì mà biểu cảm thấy ớn, mọi người đều nói tôi cười kiểu này đẹp trai lắm đó An An à ~
Hắn đến gần cậu, hơi thở nóng hổi phả vào cổ khiến Hàn An thấy hơi ngứa. Cậu hắng giọng, ánh mắt có phần không được tự nhiên.
_ Để tâm vào chính sự đi. Lúc trước tôi từng thấy ảnh chụp của những bức bích họa này trong phòng làm việc của cậu nhỏ, cộng thêm những lời anh đã nói nên tôi đoán đây là căn cứ bí mật của tổ chức cuồng giáo kia.
Hàn An nói một cách ngắn gọn. Lưu tịnh Ly cũng thu lại nét cười, hắn nghiêm túc đánh giá bích họa.
Nhưng có nhìn thế nào cũng chỉ thấy nó là một bức tranh lớn được vẽ kì công mà thôi.
Đột nhiên hắn cảm thấy hối tiếc vì trước kia mình không tìm hiểu nhiều hơn về mấy truyền thuyết tôn giáo này.
_Chúng ta cứ xuống dưới xem xét tình hình đã. - Bích họa được vẽ rất rõ ràng nhưng Hàn An và Lưu Tịnh Ly lại chẳng phải người có chuyên môn và hiểu biết nên đành bỏ qua nó.
Đi hết đoạn cầu thang dài ngoằng là một hành lang tối đen như mực. Cuối hành lang là một cách cửa sắt to được sử dụng khóa điện tử.
Từng là một quân nhân nên Lưu Tịnh Ly không lạ gì với loại cửa khóa điện tử này nữa.
Loại cửa này vô cùng chắc chắn, cơ chế của mã điện tử là 3 lần nhập sai sẽ tự hủy.
Lối ra duy nhất đã bị bịt kín, hai người không ai dám ấn bậy ấn bạ. Dù sao thì thần may mắn cũng chưa mỉm cười với họ bao giờ.
Sai lầm một cái là banh xác như chơi.
_ Hay quay lại chỗ bích họa xem thử, nhỡ đâu lại tìm ra manh mối gì ?
Tình huống bây giờ của Hàn An và Lưu Tịnh Ly rất không ổn. Bị nhốt ở đây, lối ra bị chặn, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Giờ cách duy nhất là tìm ra mật mã để mở khóa điện tử, rồi tìm cách để lên mặt đất tụ họp với nhóm Trần Lập Đông.
Tiếng ồ ồ biến mất, sau đó cạch một cái dưới nền đất xuất hiện một khe hở nhỏ.
Phạm Hoan Hoan là người đầu tiên phát hiện ra khe hở dưới sàn nhà. Lưu Tịnh Ly và Trần Lập Đông lập tức đến gần xem xét.
Có vẻ như nó là một cánh cửa.
Ba người đến gần muốn thử kéo cánh cửa kia ra nhưng nó quá nặng.
_ Hàn An, tiếp tục ấn đi !
Hoàng Giám Vũ hô lên.
Theo lực ấn của Hàn An, cánh cửa từ từ được mở ra. Phía dưới là một cầu thang dẫn thẳng xuống lòng đất.
Hàn An không chần chừ mà đi xuống, những người còn lại cũng đi theo. Nhưng khi Lưu Tịnh Ly là người xuống ngay sau Hàn An đi xuống, cánh cửa không biết làm bằng chất liệu gì rất nhanh đã đóng lại.
Hàn An và Lưu Tịnh Ly nhìn nhau, sau đó cậu lấy đèn pin ra soi bốn xung quanh.
Nơi đây là một hành lang theo kiểu xoắn ốc, trên tường được vẽ năm bức bích họa lớn. Cầu thang kéo dài đến chỗ bức bích họa cuối cùng.
Lưu Tịnh Ly cầm máy ảnh đã chuẩn bị sẵn từ lâu, chụp lại những bức họa kia.
Từ khi cách cửa đóng lại, hai người họ không nghe thấy bất kì âm thanh nào nữa, đủ để thấy tầng hầm này cách âm tốt đến mức nào.
Bích họa được vẽ theo hơi hướng Hi Lạp cổ đại, chia thành năm phần chính.
Đầu tiên là một đứa trẻ của bộ lạc nào đó được sinh ra, ngày đứa trẻ ấy trào đời cỏ cây hoa lá đều úa tàn.
Bức thứ hai là khi đứa trẻ ấy lớn hơn một chút, những người trong bộ lạc cứ dần chết đi. Người trong bộ lạc cho rằng nó là điềm gở nên đã cướp đứa trẻ từ tay người mẹ rồi đem bỏ nó ở sâu rừng rậm.
Bức thứ ba là khi đứa trẻ đã trưởng thành, nó đi đến đâu, cái chết lan tràn đến đó. Nó quay trở lại bộ lạc mà mình sinh ra và trả thù họ vì đã bỏ rơi nó.
Bức thứ tư vẽ về một điện thờ uy nghi, các vị thần ngồi trên cao bày ra vẻ phán xét. Quỳ bên dưới là đứa trẻ kia, giờ nó đã bị xiềng xích khắp người.
Bức cuối cùng là các vị thần đang nổi giận trước nụ cười đắc thắng của đứa trẻ. Cuối cùng nó bị giam vào một cuốn sách.
Bích họa kết thúc.
Hàn An đăm chiêu nhìn vào bìa cuối sách được vẽ trên bích họa, chính là biểu tượng bướm mặt quỷ kia...
_ Đã thấy ở đâu rồi nhỉ ?
Cậu vô thức lẩm bẩm.
_ Cậu đã từng thấy nó rồi sao ? - lưu Tịnh Ly hỏi.
Nhưng giờ đây Hàn An chẳng còn tâm trạng để ý đến đội trưởng Lưu. Cậu lục lọi trong trí nhớ hỗn loạn của mình hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ đến cái ngày mưa gió hôm ấy.
Dạo đó cậu nhỏ nhận được một tập tài liệu thần bí. Ngày nào cũng vùi đầu ở trong phòng. Lần ấy Hàn An tranh thủ lúc cậu nhỏ đi ăă thì vào phòng giúp cậu nhỏ dọn dẹp một chút. Trong lúc dọn dẹp đã vô tình làm rơi một xấp ảnh xuống sàn.
Chính là ảnh chụp những bức bích họa và biểu tượng bướm mặt quỷ kia.
_ Đây không phải căn cứ bí mật của cái tổ chức cuồng giáo đó chứ ?
_ Tổ chức nào ?
_ Cái tổ chức cuồng giáo mà anh nói đó đội trưởng Lưu. Liên quan đến nghiên cứu bí mật của cậu của tôi.
Lưu Tịnh Ly cong môi, sự thích thú tràn ngập trên khuôn mặt.
_ Sao cậu chắn chắn đây là căn cứ của bọn chúng chứ ?
Biểu cảm của Lưu Tịnh Ly làm Hàn An nổi da gà da vịt đầy người. Cậu lặng kẽ nhích xa tên khùng điên bên cạnh.
_ Trước hết thì thu cái biểu cảm thấy ớn đó của anh lại đi, đội trưởng Lưu. - Cậu xoa xoa cánh tay rồi nói.
Có lẽ vì Hàn An lúc nào cũng mang khuôn mặt vô cảm ủ dột nên khi thấy cậu thế này, thế lực tà ác trong lòng Lưu Tịnh Ly bỗng trỗi dậy.
_ Gì mà biểu cảm thấy ớn, mọi người đều nói tôi cười kiểu này đẹp trai lắm đó An An à ~
Hắn đến gần cậu, hơi thở nóng hổi phả vào cổ khiến Hàn An thấy hơi ngứa. Cậu hắng giọng, ánh mắt có phần không được tự nhiên.
_ Để tâm vào chính sự đi. Lúc trước tôi từng thấy ảnh chụp của những bức bích họa này trong phòng làm việc của cậu nhỏ, cộng thêm những lời anh đã nói nên tôi đoán đây là căn cứ bí mật của tổ chức cuồng giáo kia.
Hàn An nói một cách ngắn gọn. Lưu tịnh Ly cũng thu lại nét cười, hắn nghiêm túc đánh giá bích họa.
Nhưng có nhìn thế nào cũng chỉ thấy nó là một bức tranh lớn được vẽ kì công mà thôi.
Đột nhiên hắn cảm thấy hối tiếc vì trước kia mình không tìm hiểu nhiều hơn về mấy truyền thuyết tôn giáo này.
_Chúng ta cứ xuống dưới xem xét tình hình đã. - Bích họa được vẽ rất rõ ràng nhưng Hàn An và Lưu Tịnh Ly lại chẳng phải người có chuyên môn và hiểu biết nên đành bỏ qua nó.
Đi hết đoạn cầu thang dài ngoằng là một hành lang tối đen như mực. Cuối hành lang là một cách cửa sắt to được sử dụng khóa điện tử.
Từng là một quân nhân nên Lưu Tịnh Ly không lạ gì với loại cửa khóa điện tử này nữa.
Loại cửa này vô cùng chắc chắn, cơ chế của mã điện tử là 3 lần nhập sai sẽ tự hủy.
Lối ra duy nhất đã bị bịt kín, hai người không ai dám ấn bậy ấn bạ. Dù sao thì thần may mắn cũng chưa mỉm cười với họ bao giờ.
Sai lầm một cái là banh xác như chơi.
_ Hay quay lại chỗ bích họa xem thử, nhỡ đâu lại tìm ra manh mối gì ?
Tình huống bây giờ của Hàn An và Lưu Tịnh Ly rất không ổn. Bị nhốt ở đây, lối ra bị chặn, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Giờ cách duy nhất là tìm ra mật mã để mở khóa điện tử, rồi tìm cách để lên mặt đất tụ họp với nhóm Trần Lập Đông.