• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Đại Cẩu nghe thấy tiếng của Trần Mỹ Mỹ thì đau đầu không thôi, nhưng lại không chịu được cái giọng quát tháo the thé của ả nên đành bật dậy.

_ Có chuyện gì thế ? Mẹ nó đêm hôm rồi mà hết người này đến người kia đến làm phiền là sao ?! - Gã mở cửa, khi nhìn thấy Tiêu Tình thì nhíu mày cao giọng hỏi. - Sao mày lại ở đây ? Không phải đang ở với lão già kia à ?

Chưa đợi nó kịp trả lời thì Trần Mỹ Mỹ đã dành nói trước. - Lão già kia bảo nó đến gọi chúng ta. Hình như lão tìm thấy thứ gì đó có thể giúp chúng ta tăng cấp.

Hai từ tăng cấp làm cơn buồn ngủ của Vương Đại Cẩu bay sạch, gã vội bịt chặt miệng Trần Mỹ Mỹ.

_ Đồ ngu này cô oang oang cái mồm lên thế sợ người ta không nghe thấy à ! Nhỡ Tiêu Viễn nghe được thì sao ?

Vương Đại Cẩu cũng không nghi ngờ Tiêu Tình nói dối. Vì trong lòng gã, nó cũng giống những đứa trẻ khác, hèn nhát và yếu đuối. Luôn bị bọn gã đánh đập lăng mạ mà chẳng dám phản kháng như. Loại như vậy thì sao dám lừa bọn gã chứ.

Trần Mỹ Mỹ hiển nhiên cũng nghĩ thế.

Nhưng có lẽ cuộc sống ở trên núi chỉ cần chờ miếng ăn dâng đến miệng đã khiến gã trở nên tự phụ ngạo mạn. Gã hoàn toàn quên mất tuyệt đối không thể coi thường người khác, câu nói mà gã vẫn cho rằng đó là châm ngôn cuộc sống của mình.

Trần Mỹ Mỹ bị chửi thì rất tức giận, muốn phản bác lại thì bị Vương Đại Cẩu trừng cho một cái. Thế là ả liền chút hết bực tức lên người Tiêu Tình.

_ Còn đứng đực ra đấy, dẫn đường đi ! - Ả vừa nói vừa đá mạnh vào chân Tiêu Tình.

_ Nó đang bị thương đấy, cô đá mạnh thế nó không đi được nữa thì sao ? Đúng là không sợ kẻ địch mạnh chỉ đồng đội ngu mà.

Sau một hồi trắc trở, cuối cùng Tiêu Tình cũng dẫn Trần Mỹ Mỹ và Vương Đại Cẩu đến rừng trúc.

Nơi này vốn không phải xa lạ gì với đám nhỏ ở cô nhi viện nhưng bọn Hòa Ân lại chưa đến đây bao giờ. Vì từ lúc lên núi rồi đầu hàng với Tiêu Viễn cho đến tận bây giờ, họ chưa từng rời cô nhi viện. Dù sao thì ở đó mọi việc từ năng đến nhẹ đều là đám nhỏ làm hết, họ chỉ cần chỉ tay năm ngón là được. Tiêu Viễn cũng sẽ kệ bọn họ.

Nên ba người vui vẻ thì sẽ kiếm chuyện với mấy đứa nhỏ, không vui thì lôi bọn nó ra đánh một trận.

_ Hòa Ân ở đằng chỗ kia đúng không ? - Vương Đại Cẩu chỉ tay về phía rừng trúc.

_ Đúng vậy.



Thấy Tiêu Tình gật đầu, nét mặt Vương Đại Cẩu hài lòng. Rồi gã đảo mắt như đang tính toán gì đó, gã nói giọng đe dọa.

_ Được rồi, mày về đi. Nhưng nhớ là giữ cái mồm cho kín vào. Mày mà để lộ chữ nào về chuyện tối nay là tao giết, biết chưa ?

Tiêu Tình vội gật đầu lia lịa tỏ vẻ mình đã biết. Rồi không chút do dự mà chạy ngược về cô nhi viện.

Trần Mỹ Mỹ và Vương Đại Cẩu nhìn nó chạy đến khi khuất bóng mới tiếp tục đi về rừng trúc.

_ Không biết thứ để tăng cấp mà lão già ấy nói là gì nhỉ ?

_ Ai mà biết được. Gặp lão đã rồi tính.

Cả hai nhanh chân hơn.

Khi đến rừng trúc, cả hai sững sờ trước khung cảnh trước mặt. Hòa Ân bị treo trên cây bằng một đoạn roi lửa. Người lão đỏ bừng, chỗ bị roi lửa quấn vào đã cháy khét. Gã bị bịt miệng nhưng vẫn không ngừng vùng vẫy, miệng không ngừng kêu như lợn bị chọc tiết vậy.

_ Sao, sao lại...?

_ Ồ, đồng bọn của ông đến đông đủ rồi kìa. Đúng lúc thật đấy.

Trần Lập Lập Đông bước ra từ sau những cây trúc cười nói.

Trần Mỹ Mỹ và Vương Đại Cẩu cảm thấy mọi chuyện không ổn nên toan bỏ chạy, nhưng vừa xoay người đã bị Phạm Hoan Hoan chặn lại.

_ Đi đâu đấy, đã cất công đến đây thì phải vui vẻ nói chuyện một phen đã chứ.

Ban nãy khi Hòa Ân bị roi lửa tấn công, lão sợ đến không dám phản kháng, còn bị dọa đến phai ra vô số chuyện xấu mà lão và hai tên đồng bọn của lão đã làm.

Từ ức hiếp trẻ em người già, đến đánh đập người ăn xin. Từ cướp của giết người đến bắt cóc trẻ em, hi.ếp rồi bán chúng. Cho tới việc thường xuyên lượn lờ quanh các con phố tìm người phụ nữ nào đó xinh đẹp rồi bắt về tra tấn đến chết.



Không việc ác gì mà ba người đó chưa từng làm qua.

Phạm Hoan Hoan nghe lão kể lại kiền không kìm được tức giận mà dùng roi lửa treo lão lên cây. Để lão trải nghiệm cảm giác sống không bằng chết. Trần Lập Đông đứng bên cạnh cũng không có ý ngăn cản cô.

Trần Mỹ Mỹ liếc ngang liếc, dọc một chốc rồi đột nhiên đẩy mạnh Vương Đại Cẩu về phía Phạm Hoan Hoan còn bản thân nhân cơ hội chạy về một hướng khác.

_ Mẹ nó, con đĩ ! - Vương Đại Cẩu nhận ra mình bị phản bội thì tức giận chửi to.

Nhưng Vương Đại Cẩu cũng có thể hiểu được hành động của Trần Mỹ Mỹ. Vì nếu ả hành động chậm hơn một chút thì Vương Đại Cẩu cũng sẽ làm thế với ả.

Ba người bọn họ nhìn như một đội đoàn kết làm việc xấu nhưng thực chất mỗi người đều chỉ quan tâm bản thân mình nhất. Thậm chí lúc trên đường đến đây Vương Đại Cẩu còn đang suy tính làm sao để thủ tiêu hai người kia, một mình độc chiếm toàn bộ vật liệt tăng cấp kia kìa.

Giờ bị Trần Mỹ Mỹ coi như lá chắn mà đẩy ra chắc cũng là quả báo đi.

Trần Mỹ Mỹ đẩy Vương Đại Cẩu ra cũng không chạy được bao xa. Ả bị vô số đao nước đuổi theo, cắt đứt gân tay gân chân.

Máu nóng chảy ra, mùi ghỉ sét tràn ngập không gian.

Ả mất đà ngã xuống nền đất, đau đớn cựa quậy nom như một con giun vậy.

_ Đau quá... Cứu với... Đau quá, làm ơn giúp tôi với. - Ả khóc lóc cầu xin.

Trần Lập Đông lạnh lùng nhìn ả quằn quại, anh nói - Những cô gái trước đây bị cô tra tấn. Họ cũng từng cầu xin cô thế này đấy.

Đúng vậy, ả nhớ về những cô gái trước đây bị mìn hành hạ đến chết. Rõ ràng rạch mặt và cắt cổ tay cổ chân là trò mà ả ta hay dùng nhất. Lúc nhìn bọn họ lăn lộn vì đau đớn, không ngừng khóc lóc van nài mình cũng làm ả vui sướng nhất. Nhưng đến khi bản thân tự mình nếm trải tư vị, ả mới biết nó đau đớn và thống khổ đến nhường nào.

Nhưng đã quá muộn.

Tiêu Tình trở lại cô nhi viện, nó đến phòng của Lưu Tịnh Ly và Hoàng Giám Vũ gõ ba lần lên cánh cửa. Đợi một lúc, bên trong cũng truyền ra ba tiếng gõ cửa. Nó thở ra một hơi dài, trao đổi bằng ám hiệu đã bàn trước xong liền trở về chỗ ngủ của mình

May mà phòng của mấy người Hòa Ân cách xa phòng của đám trẻ cô nhi viện. Nên sự kiện đêm nay trừ nó và mấy người đội trưởng Lưu thì không còn ai biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK