• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn An dắt theo Đồng Đồng và Dâu Tây còn mang theo hộp thức ăn chứa đựng tình cảm của An Tinh Nghi đi đến biệt thự mà chiến đội [ Tịnh Sương ] đang ở.

Cậu nhấn chuông cửa,chờ một lúc thì Hoàng Giám Vũ lật đật chạy ra. Cậu ta bất ngờ nhìn hai lớn một nhỏ tay sách nách mang đủ thứ.

Phần lớn là đồ của Dây Tây và Đồng Đồng. Hàn An cũng có ngỏ ý bỏ chúng vài không gian nhưng hai đứa nhỏ không đồng ý, nói rằng như thế thì không có không khí chuyển nhà.

_ Ba người dắt tay nhau đi đi cư à ?

_ Di cư từ viện nghiên cứu đến đây, được chứ. - Hàn An hơi nhếch môi, hỏi.

Hoàng Giám Vũ ngơ ra hồi lâu. Đến khi nhận ra ý định của Hàn An thì vui vẻ ra mặt. Vội mở cửa, cậu ta còn hí hửng ôm hết đống đồ lặt vặt của Dâu Tây và Đồng Đồng.

_ Đây là cái gì...

Hoàng Giám Vũ cầm hộp đồ ăn mà Ăn Tinh Nghi nấu, tò mò mở ra. Hàn An không kịp ngăn cản, nắp hộp vừa tháo ra, một thứ mùi kì là liền sộc lên mũi.

" Cái " bên trong hộp không rõ hình dạng, màu thì vừa đen vừa nâu. Nom khá là mất thẩm mỹ.

Hoàng Giám Vũ muốn bỏ cái hộp trong tay xuống, nhưng lại sợ như thế sẽ làm Hàn An buồn. Chỉ là cậu ta nghĩ nhiều rồi, hai nhỏ một lớn đối diện cậu ta cũn kì thị cái hộp y như thế thôi.

Không biết là đúng lúc hay trùng hợp, Lưu Tịnh Ly được Trần Lập Đông đẩy đến chỗ họ đang đứng. Hắn nhìn cái hộp Hoàng Giám Vũ đang cầm, vẻ mặt kì quái hỏi.

_ Giám Vũ, cậu định đầu độc tôi bằng thứ đó rồi soán vị đúng không ?

Hoàng Giám Vũ nghe vậy lắc đầu nguầy nguậy, cậu ta chỉ vào Hàn An và hai đứa nhỏ hô to.

_ Không phải em, là bọn họ !

Lưu Tịnh Ly nhướng mày nhìn Hàn An. Cậu không có chút chột dạ nào gật đầu. - Cậu nhỏ tôi làm đồ ăn riêng cho anh đấy.

_ Tôi nhớ là mình có đắc tội nghiên cứu viên An đâu nhỉ ?



Trần Lập Đông và Hoàng Giám Vũ đang giả làm phông nền ở bên cạnh không nhịn được bật cười liền nhận được ngay một ánh mắt tràn đầy yêu thương của Lưu Tịnh Ly.

_ Tâm ý của cậu tôi đó. Đúng không hai đứa.

Hàn An nói xong còn hỏi hai đứa nhỏ, hai đứa gật đầu cái rụp. Dáng vẻ kia rõ ràng là đang cười trên nỗi đau của người khác.

Là một lão đại yêu thương đàn em, điều đầu tiên mà Lưu Tịnh Ly học được chính là có gì " tốt " đều phải chia sẻ cho anh em của mình.

Thế là hắn cầm lấy hộp thức ăn, đưa lại cho Trần Lập Đông. - Đều là tâm ý của nghiên cứu viên An, đồ quý đấy. Nhớ ăn cho hết nhé.

Nói rồi tiêu sái quay xe lăn rời đi, nửa đường còn quay lại ngoắc ngoắc Hàn An.

_ Nhanh lên nào, tôi dẫn bà người đi chọn phòng.

Bóng dáng bốn người biến mất, Hoàng Giám Vũ cũng lẩn mất từ bao giờ. Chỉ để lại Trần Lập Đông cầm hộp thức ăn đứng bơ vơ trong gió.

.

_ Viện sĩ Hoắc, Hàn An đã chuyển đến biệt thự của [ Tịnh Sương ] rồi. Còn dắt theo Tiêu Đồng và Hàn Ân Ly nữa. Vậy có phải...?

Trong một căn phòng ngủ xa hoa, người đàn ông nằm dài trên ghế sofa lớn, thư thái cắn một quả nhỏ. Nghe cô gái đối diện báo cáo chỉ cười khẩy rồi lười nhác nói.

_ Nào, đừng suy đoán lung tung. Nên nhớ hành động của [ Tịnh Sương ] và Hàn An đều không đại diện cho thế lực của ai cả.

Cô gái bị dạy bảo thì cúi gằm mặt xuông nhỏ giọng vâng một tiếng.

_ Nhưng nói đi nói lại thì cặp cậu cháu này đều rất giỏi. Kết giao là một lựa chọn đúng đắn.

Đoạn hắn ta ngồi thẳng dậy, dặn dò cô thư kí đi chuẩn bị quần áo.



.

Cùng lúc này, ở biệt thự của chiến đội [ Tịch Sương ], mùi thơm ngào ngạt toả ra từ bếp. Cái mùi cay và hơi nồng của gia vị lẩu khiến cho người ta thèm thuồng.

_ Oa~ lâu lắm mới được ăn lẩu. Hôm nay phải ăn cho thoả thích mới được, có Hàn An ở đây thật tốt !

Hoàng Giám Vũ vừa nói gắp vụng mấy miếng thịt. Còn chia cho bé Dâu Tây và Đồng Đồng.

Trần Lập Đông không biết đã xử lí cái hộp thức ăn của An Tinh Nghi thế nào mà lúc trở về khuôn mặt còn mang theo nét cười khoái trá.

_ nhìn cậu cứ như vừa đi gieo hoạ cho ai đấy.

Phạm Hoan Hoan đang tự làm mỹ phẩm cho mình, thẳng thắn nhận xét. Làm nét cười trên mặt Trần Lập Đông cứng lại trông thấy.

Nếu người nói câu này là Hoàng Giám Vũ, chắc chắn anh ta sẽ thẳng tay đập cậu ta một trận. Nhưng cay đắng ở chỗ người vừa nói lại là Phạm nữ sĩ, làm Trần Lập Đông chỉ có thể ngậm ngùi im lặng.

Điển hình của việc ỷ mạnh hi*p yếu.

_ Dâu Tây, Đồng Đồng gọi mọi người vào ăn cơm đi.

Hai đứa nhỏ tay cầm sách, ánh mắt thì lại dán chặt vào nồi nước lẩu thơm lừng chỉ chờ mỗi câu này của Hàn An.

Hai đứa chạy như bay ra phòng khách, nửa gọi nửa kéo Trần Lập Đông và Phạm Hoan Hoan.

Bữa ăn diễn ra êm đềm, mọi người đều hết sức hài lòng ngoại trừ đội trưởng Lưu chỉ có thể ăn nước lẩu cà chua.

Ăn xong bữa lẩu, Hàn An đưa Lưu Tịnh Ly lên phòng, để Dâu Tây trị liệu cho hắn một lúc. Chuyện này cả hai đã nói với nhau trong khi chờ ở ngoài phòng họp lớn. Chắc chắn Lưu Tịnh Ly cũng đã giảu thích cho những người còn lại rồi.

Trước mắt mà nói thì Dâu Tây có vẻ rất bài xích với bà từ Cứu thế giả. Luôn vô thức tránh né nó, nên dù mọi người có biết cũng không ai ép hỏi bé.

Im lặng là cách mà bọn họ lựa chọn để bảo vệ bé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK