_ Hàn An !
Hoàng Giám Vũ được cứu thoát trong gan tấc vui mừng hô lên.
_ Lại thêm một đứa nữa. Tốt đấy.
Tiêu Viễn nhếch môi, cánh tay hạ xuống mấy thanh sắt lao về phía rừng cây. Nhưng trong giây lát, đồng tử cậu ta trợn to, nét mặt không thể tin được.
Cậu ta không thể cảm nhận được khí tức của chủ nhân đám dây leo nữa.
Hàn An không cho Tiêu Viễn cơ hội chần chừ, dây leo xuất hiện từ phía sau. Nhân lúc cậu ta còn chưa phản ứng kịp đã đập mạnh vào cạnh sườn của Tiêu Viễn. Cậu ta bị dây leo đánh văng đi, lăn mấy vòng dưới đất mới dừng lại được.
Lưu Tịnh Ly phất tay, nền đất liền biến đổi hình dạng thành những chiếc xiên dài liên tục nhắm vào Tiêu Viễn. Cậu ta lăn người đi tránh né. Đến khi đứng được dậy, một tay cậu ta đã đầm đìa máu. Khuôn mặt vô cùng phẫn nộ.
_ Lũ chết tiệt. - Cậu ta vừa quệt vết máu dính trên mặt vừa gằn giọng nói.
Đoạn, gió bỗng nổi lên cuốn theo vô số cái bụi bay mù mịt. Nhất thời cả Lưu Tịnh Ly và Hoàng Giám Vũ đều không mở mắt ra nổi.
Đột nhiên, dây leo màu xanh cuồn lấy ngang người họ, đưa hai người rời khỏi vị trí mà hai người đang đứng. Hoàng Giám Vũ miễn cưỡng mở mắt. Cảnh tượng đó khiến cậu ta không nhịn được mà nổi gai ốc.
Tiêu Viễn đứng đó, đằng sau cậu ta là một cơn lốc xoáy lớn. Trong lốc xoáy có vô số những đồ vật hỗn tập. Và cả cây cổ thụ.
Rất nhiều cây cổ thụ hơn trăm năm tuổi, một thân cây phải tới bốn năm người ôm mới hết. Toàn bộ số cây trong bán kính 20m quanh đó đều bị Tiêu Viễn đem cả gốc lẫn rễ nhổ lên. Hiện còn đang lơ lửng trên không trung.
Còn nơi mà Hoàng Giám Vũ và Lưu Tịnh Ly gừa đứng giờ đã thành một cái hố sâu. Là Tiêu Viễn đã điều khiển những thân cây cổ thụ đó đập thẳng xuống chỗ hai người đã đứng. Nếu không nhờ có Hàn An thì hôm nay họ phải chết không nghi ngờ.
_ Không có ở đây, không có ở đây, không có ở đây ! Đâu rồi, đâu rồi, đâu rồi !
Tiêu Viễn gào thét. Những chỗ bị cậu ta cho là có thể lẩn chốn đều bị cậu ta dọn sạch. Tiêu Viễn không hề buông tha bất cứ ngóc ngách nào. Kể cả một bụi cây hay ngọn cỏ.
Nhưng cậu ta chẳng tìm thấy gì cả. Không có nổi một con kiến chứ đừng nói đến con người.
_ Có giỏi thì chừa cái bản mặt ra đây xem nào sao cứ trốn tránh mãi thế ?! - Cậu ta hét lên với khoảng không trống trải. Khuôn mặt cậu ta vặn vẹo u tối, từ lúc đi khỏi nơi đó, Tiêu Viễn ghét nhất là có thứ gì đó nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.
_ Sở nghiên cứu nhân loại 167.
Một giọng nói trong trẻo từ nơi vô định nào đó trong không gian vọng lại.
Đôi đồng tử của Tiêu Viễn co rút lại. Khuôn mắt ánh lên sự hoảng sợ hiếm có, nhưng rất nhanh nó đã biến mất. Thấy vào đó là sự giận dữ.
_ Mày rốt cuộc là ai ? Cả đám chúng mày là ai ? - Cậu ta cố đề giọng nói xuống trầm nhất có thể.
_ Tôi và đội ngũ của tôi là ai không quan trọng. Quan trọng cậu là ai, phải không vật thí nghiệm số 1089.
Từng câu từng chữ như cái gai đâm vào lòng Tiêu Viễn. Kí ức mà cậu ta không muốn nhớ tới, đau khổ mà cậu ta không muốn nhớ tới, phản bội và sợ hãi mà cậu ta không bao giờ muốn nhớ tới.
Cái địa ngục âm u và đáng sợ đó.
.
Hàn An ở trong không gian dị năng, ánh mắt dừng lại trên tập tài liệu dày cộp.
" Sở thí nghiệm nhân loại 167
Vật thí nghiệm số 1089.
Tên : Tiêu Viễn.
Tuổi : 16.
số lần tiêm máu thần : 4
Trạng thái cơ thể : Sống.
Dị năng : Lĩnh vực tinh thần.
Miêu tả : Vật thí nghiệm chọn một địa điểm, tiến hành xây dựng lĩnh vực. Bên trong lĩnh vực được bao phủ bởi tinh thần lực của vật thí nghiệm. Trong lĩnh vực tinh thần lưc của 1089, vật thí nghiệm có thể tác động lên mọi thứ không khó tư duy.
Giá trị nghiên cứu : A+."
.
Sau khi Lưu Tịnh Ly và Hoàng Giám Vũ bị Tiêu Viễn gọi đi. Tiêu Tình lập tức đi tìm Trần Lập Đông và Phạm Hoan Hoan. Nhưng không may thay họ đã xuống núi để ăn uống. Thế là Tiêu Tình lại lật đật chạy xuống núi tìm người.
Khi ba người Hàn An nghe tin tức từ miệng Tiêu Tình, cả ba liền cảm thấy không ổn. Chỉ kịp để Tiểu Q ở lại canh giữ cho hai đứa bé. Cả ba vội chạy lên núi.
Nhưng mọi người không biết Tiêu Viễn đã đưa đội trưởng Lưu và Hoàng Giám Vũ đi đâu, núi Bạch Vân thì lại lớn như vậy. Nên mọi người đành chia nhau đi tìm.
Đi được một lúc, Hàn An nghe loáng thoáng thấy tiếng nói chuyện, rồi tiếng đánh nhau. Men theo âm thanh, Hàn An liền thấy Tiêu Viễn, đội trưởng Lưu và Hoàng Giám Vũ.
Lúc ấy Hoàng Giám Vũ đã sắp bị Tiêu Viễn giết chết rồi, dị năng hệ phụ trợ như cậu ta đối diện với dị năng chiến đấu của Tiêu Viễn thì làm sao có cửa phản kháng.
Hàn An không có thời gian nghĩ nhiều, vội điều khiển dây leo cứu cậu ta một mạng. Sau đó Tiêu Viễn tấn công về phía này, Hàn An liền biết cậu bị lộ rồi.
Trong lúc cậu không biết làm gì, cậu chợt nhớ ra không gian dị năng của mình có thể chứa được vật sống. Thế là Hàn An nhanh chóng tiến vào không gian.
Mà vào không gian rồi cậu mới nhớ ra chỗ tài liệu lấy được ở phòng thí nghiệm dưới lòng đất. Hàn An liền ma xui quỷ khiến mở ra xem. Vậy mà lại tìm được thông tin của Tiêu Viễn thật.
_ là trẻ mồ côi, sống ở một cô nhi viện nghèo nàn trên núi. Thường bị các cô giáo ghét bỏ, đánh đập thậm chí là bỏ đói. Năm mười sáu tuổi thì bị bán cho Sở nghiên cứu nhân loại 167 làm vật thí nghiệm. Hành hạ, tra tấn, bốn năm sau sở nghiên cứu nội loạn, nhân cơ hội đó chạy thoát về cô nhi viện năm xưa. Giết toàn bộ giáo viên đã đối xử tệ bạc với mình, rồi ép bọn trẻ lừa người từ dưới núi lên để ăn thịt. Tôi nói đúng chứ 1089 ?
_ Câm miệng đồ khốn ! - Tiêu Viễn hét to.
Cậu ta lại bắt đầu tần công loạn xa. Hàn An điều khiển dây leo giúp đội trưởng Lưu và Hoàng Giám Vũ tránh bị các vật thể mà Tiêu Viễn điều khiển làm bị thương. Còn bản thân thì vẫn tiếp tục cất lời.
_ Cuộc đời cậu đặc sắc thật đấy. Nhưng tôi không hiểu với năng lực của cậu sao phải chôn mình ở ngọn núi hẻo lánh này ? Nếu muốn ăn thịt người sao không đến các thành phố lớn ?
_ Lý do ? - Tiêu Viễn cười khẩy trước câu hỏi của Hàn An. - Chẳng vì lí do gì cả. Tao chọn trở về đây là vì tao muốn hành hạ cái lũ đã đẩy tao vào nơi còn kinh khủng hơn cả địa ngục đó thôi.
Hàn An im lặng. Đến lượt Lưu Tịnh Ly hỏi Tiêu Viễn.
_ Vậy còn chuyện ăn thịt người thì sao, chẳng lẽ ăn thịt dị năng giả khác thật sự có thể tăng sức mạnh ? Nhưng như thế thì có khác nào tang thi đâu chứ ?
Hoàng Giám Vũ được cứu thoát trong gan tấc vui mừng hô lên.
_ Lại thêm một đứa nữa. Tốt đấy.
Tiêu Viễn nhếch môi, cánh tay hạ xuống mấy thanh sắt lao về phía rừng cây. Nhưng trong giây lát, đồng tử cậu ta trợn to, nét mặt không thể tin được.
Cậu ta không thể cảm nhận được khí tức của chủ nhân đám dây leo nữa.
Hàn An không cho Tiêu Viễn cơ hội chần chừ, dây leo xuất hiện từ phía sau. Nhân lúc cậu ta còn chưa phản ứng kịp đã đập mạnh vào cạnh sườn của Tiêu Viễn. Cậu ta bị dây leo đánh văng đi, lăn mấy vòng dưới đất mới dừng lại được.
Lưu Tịnh Ly phất tay, nền đất liền biến đổi hình dạng thành những chiếc xiên dài liên tục nhắm vào Tiêu Viễn. Cậu ta lăn người đi tránh né. Đến khi đứng được dậy, một tay cậu ta đã đầm đìa máu. Khuôn mặt vô cùng phẫn nộ.
_ Lũ chết tiệt. - Cậu ta vừa quệt vết máu dính trên mặt vừa gằn giọng nói.
Đoạn, gió bỗng nổi lên cuốn theo vô số cái bụi bay mù mịt. Nhất thời cả Lưu Tịnh Ly và Hoàng Giám Vũ đều không mở mắt ra nổi.
Đột nhiên, dây leo màu xanh cuồn lấy ngang người họ, đưa hai người rời khỏi vị trí mà hai người đang đứng. Hoàng Giám Vũ miễn cưỡng mở mắt. Cảnh tượng đó khiến cậu ta không nhịn được mà nổi gai ốc.
Tiêu Viễn đứng đó, đằng sau cậu ta là một cơn lốc xoáy lớn. Trong lốc xoáy có vô số những đồ vật hỗn tập. Và cả cây cổ thụ.
Rất nhiều cây cổ thụ hơn trăm năm tuổi, một thân cây phải tới bốn năm người ôm mới hết. Toàn bộ số cây trong bán kính 20m quanh đó đều bị Tiêu Viễn đem cả gốc lẫn rễ nhổ lên. Hiện còn đang lơ lửng trên không trung.
Còn nơi mà Hoàng Giám Vũ và Lưu Tịnh Ly gừa đứng giờ đã thành một cái hố sâu. Là Tiêu Viễn đã điều khiển những thân cây cổ thụ đó đập thẳng xuống chỗ hai người đã đứng. Nếu không nhờ có Hàn An thì hôm nay họ phải chết không nghi ngờ.
_ Không có ở đây, không có ở đây, không có ở đây ! Đâu rồi, đâu rồi, đâu rồi !
Tiêu Viễn gào thét. Những chỗ bị cậu ta cho là có thể lẩn chốn đều bị cậu ta dọn sạch. Tiêu Viễn không hề buông tha bất cứ ngóc ngách nào. Kể cả một bụi cây hay ngọn cỏ.
Nhưng cậu ta chẳng tìm thấy gì cả. Không có nổi một con kiến chứ đừng nói đến con người.
_ Có giỏi thì chừa cái bản mặt ra đây xem nào sao cứ trốn tránh mãi thế ?! - Cậu ta hét lên với khoảng không trống trải. Khuôn mặt cậu ta vặn vẹo u tối, từ lúc đi khỏi nơi đó, Tiêu Viễn ghét nhất là có thứ gì đó nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.
_ Sở nghiên cứu nhân loại 167.
Một giọng nói trong trẻo từ nơi vô định nào đó trong không gian vọng lại.
Đôi đồng tử của Tiêu Viễn co rút lại. Khuôn mắt ánh lên sự hoảng sợ hiếm có, nhưng rất nhanh nó đã biến mất. Thấy vào đó là sự giận dữ.
_ Mày rốt cuộc là ai ? Cả đám chúng mày là ai ? - Cậu ta cố đề giọng nói xuống trầm nhất có thể.
_ Tôi và đội ngũ của tôi là ai không quan trọng. Quan trọng cậu là ai, phải không vật thí nghiệm số 1089.
Từng câu từng chữ như cái gai đâm vào lòng Tiêu Viễn. Kí ức mà cậu ta không muốn nhớ tới, đau khổ mà cậu ta không muốn nhớ tới, phản bội và sợ hãi mà cậu ta không bao giờ muốn nhớ tới.
Cái địa ngục âm u và đáng sợ đó.
.
Hàn An ở trong không gian dị năng, ánh mắt dừng lại trên tập tài liệu dày cộp.
" Sở thí nghiệm nhân loại 167
Vật thí nghiệm số 1089.
Tên : Tiêu Viễn.
Tuổi : 16.
số lần tiêm máu thần : 4
Trạng thái cơ thể : Sống.
Dị năng : Lĩnh vực tinh thần.
Miêu tả : Vật thí nghiệm chọn một địa điểm, tiến hành xây dựng lĩnh vực. Bên trong lĩnh vực được bao phủ bởi tinh thần lực của vật thí nghiệm. Trong lĩnh vực tinh thần lưc của 1089, vật thí nghiệm có thể tác động lên mọi thứ không khó tư duy.
Giá trị nghiên cứu : A+."
.
Sau khi Lưu Tịnh Ly và Hoàng Giám Vũ bị Tiêu Viễn gọi đi. Tiêu Tình lập tức đi tìm Trần Lập Đông và Phạm Hoan Hoan. Nhưng không may thay họ đã xuống núi để ăn uống. Thế là Tiêu Tình lại lật đật chạy xuống núi tìm người.
Khi ba người Hàn An nghe tin tức từ miệng Tiêu Tình, cả ba liền cảm thấy không ổn. Chỉ kịp để Tiểu Q ở lại canh giữ cho hai đứa bé. Cả ba vội chạy lên núi.
Nhưng mọi người không biết Tiêu Viễn đã đưa đội trưởng Lưu và Hoàng Giám Vũ đi đâu, núi Bạch Vân thì lại lớn như vậy. Nên mọi người đành chia nhau đi tìm.
Đi được một lúc, Hàn An nghe loáng thoáng thấy tiếng nói chuyện, rồi tiếng đánh nhau. Men theo âm thanh, Hàn An liền thấy Tiêu Viễn, đội trưởng Lưu và Hoàng Giám Vũ.
Lúc ấy Hoàng Giám Vũ đã sắp bị Tiêu Viễn giết chết rồi, dị năng hệ phụ trợ như cậu ta đối diện với dị năng chiến đấu của Tiêu Viễn thì làm sao có cửa phản kháng.
Hàn An không có thời gian nghĩ nhiều, vội điều khiển dây leo cứu cậu ta một mạng. Sau đó Tiêu Viễn tấn công về phía này, Hàn An liền biết cậu bị lộ rồi.
Trong lúc cậu không biết làm gì, cậu chợt nhớ ra không gian dị năng của mình có thể chứa được vật sống. Thế là Hàn An nhanh chóng tiến vào không gian.
Mà vào không gian rồi cậu mới nhớ ra chỗ tài liệu lấy được ở phòng thí nghiệm dưới lòng đất. Hàn An liền ma xui quỷ khiến mở ra xem. Vậy mà lại tìm được thông tin của Tiêu Viễn thật.
_ là trẻ mồ côi, sống ở một cô nhi viện nghèo nàn trên núi. Thường bị các cô giáo ghét bỏ, đánh đập thậm chí là bỏ đói. Năm mười sáu tuổi thì bị bán cho Sở nghiên cứu nhân loại 167 làm vật thí nghiệm. Hành hạ, tra tấn, bốn năm sau sở nghiên cứu nội loạn, nhân cơ hội đó chạy thoát về cô nhi viện năm xưa. Giết toàn bộ giáo viên đã đối xử tệ bạc với mình, rồi ép bọn trẻ lừa người từ dưới núi lên để ăn thịt. Tôi nói đúng chứ 1089 ?
_ Câm miệng đồ khốn ! - Tiêu Viễn hét to.
Cậu ta lại bắt đầu tần công loạn xa. Hàn An điều khiển dây leo giúp đội trưởng Lưu và Hoàng Giám Vũ tránh bị các vật thể mà Tiêu Viễn điều khiển làm bị thương. Còn bản thân thì vẫn tiếp tục cất lời.
_ Cuộc đời cậu đặc sắc thật đấy. Nhưng tôi không hiểu với năng lực của cậu sao phải chôn mình ở ngọn núi hẻo lánh này ? Nếu muốn ăn thịt người sao không đến các thành phố lớn ?
_ Lý do ? - Tiêu Viễn cười khẩy trước câu hỏi của Hàn An. - Chẳng vì lí do gì cả. Tao chọn trở về đây là vì tao muốn hành hạ cái lũ đã đẩy tao vào nơi còn kinh khủng hơn cả địa ngục đó thôi.
Hàn An im lặng. Đến lượt Lưu Tịnh Ly hỏi Tiêu Viễn.
_ Vậy còn chuyện ăn thịt người thì sao, chẳng lẽ ăn thịt dị năng giả khác thật sự có thể tăng sức mạnh ? Nhưng như thế thì có khác nào tang thi đâu chứ ?