Đám trẻ bị quát thì mười phần gượng ép đi dọn phòng. Dù gì thì đến mai cũng sẽ thành bộ xương trắng mà thôi. Mắc gì phải dọn với chả dẹp không biết.
Suy nghĩ của mấy đứa nhỏ hiện rõ trên mặt khiến Lưu Tịnh Ly muốn không hiểu cũng khó. Nhưng hắn không tỏ thái độ gì mà quay sang nói với Hòa Ân.
_ Tôi mượn đứa nhỏ này một chút nhé. Nó nói có thể dẫn chúng tôi đến chỗ của nhân sâm.
Lưu Tịnh Ly nói với giọng điệu gấp gáp, như thể hắn thật sự là một người đang tìm kiếm nhân sâm thật sự vậy. Hắn như thế, Hòa Ân cũng không thể nói rằng đó chỉ là lời nói dối của Tiêu Tình. Thế là đành để ba người rời đi.
Tiêu Tình mím môi nhìn hoàng Giám Vũ đang vừa kéo mìn đi vừa nháy mắt với mình. khuôn mặt lộ ra sự biết ơn.
Ý định tống hai người đi rồi ở một mình cùng Tiêu Tình vì thế mà không thành. Lão tức lắm, nhưng không làm gì được. Hòa Ân giậm chân một cái thầm nghĩ đợi ngày mai hai đứa chúng mày mất dị năng xem bố xử chúng mày thế nào.
Còn phía Tiêu Viễn, để người còn lại chút hơi tàn là được rồi.
.
Đi hái nhân sâm đương nhiên chỉ là cái cớ. Đích đến của ba người là rừng trúc nơi Phạm Hoan Hoan và Trần Lập Đông đang ở.
Đi được một đoạn, Hoàng Giám Vũ làm như lơ đãng hỏi.
_ Bọn nhỏ trong cô nhi viện có vẻ không thích em lắm nhỉ.
Tiêu Tình nhìn cậu ta nở nụ cười sầu khổ không hợp với lứa tuổi.
_ Trước đây tụi nó ghét em vì em là con lai, vì em khác biệt với tụi nó. Sau này thì em chính là người đem bọn Hòa Ân lên núi, gián tiếp làm cuộc sống tụi nó càng khổ hơn. Nên tụi nó hận em lắm, chỉ mong em chết đi thôi...
Nhưng cố tình nó lại cứ mạng lớn, còn thức tỉnh dị năng. Có được dị năng còn không bị Tiêu Viễn ăn thịt. Đương nhiên câu này nó chỉ nghĩ trong lòng chứ không nói ra.
_ Nếu mấy người Hòa Ân chết Tiêu Viễn có để ý không ? - Lưu Tịnh Ly đột nhiên hỏi.
_ Không đâu ạ. - Tiêu Tình lắc đầu. - Anh ấy có thể sẽ hỏi một câu cho có, nhưng cũng không để trong lòng đâu ạ.
_ Thế là được.
Lưu Tịnh Ly gật đầu.
_ Lão đại, Giám Vũ !
Trần Lập Đông gọi tên hai người, có hơi ngạc nhiên vì hai người đến quá sớm. Họ chỉ vừa mới tách nhau ra thôi mà.
_ Tôi muốn đêm nay xử ba dị năng giả kia luôn.
Trần Lập Đông biết ba người Lưu Tịnh Ly nói đến là ai, nhưng anh vẫn hỏi một chút.
_ Các cậu gặp mấy người đó rồi hả lão đại ?
_ Mới gặp một người thôi. Tên Hòa Ân.
Phạm Hoan Hoan gật đầu, không nói thêm gì.
_ Nhưng để dụ được ba người kia thì cần Tiêu Tình giúp đỡ đấy.
Đội trưởng Lưu bắt đầu nói ra kế hoạch của mình. Trải qua hơn một tiếng bàn bạc cuối cùng năm người cũng thống nhất kế hoạch với nhau.
Trần Lập Đông và Phạm Hoan Hoan tiếp tục ở lại dừng trúc, còn mấy người Lưu Tịnh Ly thì trở về cô nhi viện.
.
Nửa đêm, Tiêu Tình thay một bộ quần áo sạch sẽ nhưng băng cứu thương thì vẫn giữ nguyên. Nó đến phòng của Hòa Ân, gõ cửa.
Vương Đại Cẩu đang ngủ ngon thì nghe thấy âm thanh gõ vào cửa đều đặn. Gã tức tối mở cửa thì thấy Tiêu Tình đang đứng bên ngoài, tay nắm chặt vạt áo.
Vương Đại Cẩu thấy thế thì hiểu ngay, gã chẳng nói chẳng rằng mà đi thẳng về phía giường Hòa Ân, đá thẳng vào bụng lão.
Hòa Ân bị cơn đau đánh thức, đang định gắt lên với Vương Đại Cẩu thì gã đã hất cằm ra hướng cửa chính.
Thấy bóng Tiêu Tình lấp ló sau cánh cửa, lão dụi mắt, hưng phấn đến tỉnh cả ngủ. Hòa Ân còn không kịp để ý đến quần áo của mình mà chạy vội ra ngoài túm lấy cách tay Tiêu vừa nói vừa cười một cách *** tục.
Thấy thế, Vương Đại Cẩu đóng cửa tiếp tục ngủ.
_ Chú còn tưởng bé không đến tìm chú cơ. Đi thôi, để tối nay chú cho bé thấy cái gì là dục tiên dục tử nhé ~
Tiêu Tình cúi gằm mặt xuống đất không dám nhìn Hòa Ân. Nó sợ giờ nó mà nhìn cái bản mặt ấy là sẽ kinh tởm đến nôn ngay, làm hỏng hết cả kế hoạch của Lưu Tịnh Ly. Nên nó chỉ gật nhẹ đầu, cái gật này càng làm cho Hòa Ân vui sướng hơn. Lão còn có thể cảm nhận được phần hạ thân đã ngóc đầu căng trướng.
Tiêu Tình để mặc cho Hòa Ân kéo mình đi, nhưng đến khi sắp bị lão kéo vào căn phòng trống nào đó thì nó lại dừng lại.
Nó vẫn cứ cúi đầu, giọng nói xen lẫn chút run rẩy. - Đ, đừng ở đây.
Hòa Ân nghệt mặt ra nhưng rất nhanh đã hiểu ý Tiêu Tình. Lão cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng Tiêu Tình không muốn để ai biết được. Dù sao thì nó cũng không được lòng mấy đứa nhỏ ở đây lắm.
_ Thế bé muốn làm ở đâu ? - Hòa Ân nghĩ đến việc chơi dã chiến ở ngoài là máu trong người cứ sôi sùng sục lên.
_ Ở, ở xa một chút. - Nói rồi Tiêu Tình quay đầu bỏ chạy.
Hòa Ân cũng không cáu giận mà cười khà khà đuổi theo. Lão chỉ coi đây như chút " tình thú " mà thôi.
Có lẽ vì còn đắm chìm trong niềm vui sướng khi lầm đầu tiên được ai đó chủ động nên Hòa An đã vô tình bỏ lỡ sát ý thoáng qua trong mắt Tiêu Tình lúc nó xoay người bỏ chạy.
_ Chạy chậm thôi, đợi chú với bé Tình à.
Giờ đây, khuôn mặt và lí trí lão đã đắm chìm vào dục vọng mà không hay biết, sinh mệnh của mình đã đi đến điểm cuối cùng.
Chẳng mấy chốc mà Tiêu Tình đã chạy đến rừng trúc, cậu quay lại xác định Hòa Ân vẫn luôn theo phía sau mới nửa châm chọc nửa ghét bỏ nói.
_ Chú chậm quá. - Nói rồi nó lại chạy nhanh hơn một chút.
Hòa Ân không giận mà gã càng thích thú hơn, đôi chân cũng tăng tốc. Nhưng khi lão chạy đến nơi, đợi lão không phải là Tiêu Tình nhỏ gầy xinh đẹp mà là một nam một nữ xa lạ.
Còn Tiêu Tình, sau khi gật đầu với Phạm Hoan Hoan và Trần Lập Đông đã chạy ngược về cô nhi viện rồi.
_ Chúng mày là bọn nào ? Tiêu Tình đâu ? - Hòa Ân nghi hoặc hỏi.
Phạm Hoan Hoan xì một tiếng cười khẩy nhìn lão. Ánh nhìn toàn là khinh thường.
_ Tìm Tiêu Tình làm gì ? Để tôi cho lão thấy cái gì sung sướng vui vẻ hơn nhé ?
Nói rồi roi lửa vút qua, nhưng cô nàng đã khống chế nhiệt độ vừa đủ để nó làm bỏng Hòa Ân chứ không trực tiếp thiêu trụi người ta như lần thứ hai gặp Hàn An.
Hòa Ân đau đớn la oai oái, tiếng kêu thật sự giống như biệt danh của lão - " con lợn mập ".
Tiêu Tình trở lại cô nhi viện, không tìm Vương Đại Cẩu ở cùng phòng với Hòa Ân mà tìm Trần Mỹ Mỹ trước.
_ Chị Mỹ Mỹ ! Chị Mỹ Mỹ ! - Nó cố để giọng nói mình trở nên gấp gáp.
Khoảng hai phút sau, một cô gái tóc ngắn mặc áo ngủ hai dây bước ra. - Làm gì mà đêm hôm gõ cửa ầm ầm lên thế. Tin tao đánh gãy chân mày không ?
Ả bực dọc vò đầu, đôi mắt sắc lạnh lừ Tiêu Tình một cái. Nó giả vờ như mình rất sợ hãi, cơ thể run lên với biên mắt nhìn cũng thấy.
_ Là, là chú Hòa Ân bảo em, em đến tìm chị ạ. Chú ấy bảo, bảo thấy món đồ quý lắm. Có thể, có thể tăng cấp dị năng nhanh chóng. Chú ấy bảo em đến gọi chị và Vương ca đến đó ạ
Trần Mỹ Mỹ từ trên cao nhìn xuống Tiêu Tình vẻ nửa tin nửa ngờ thế là ả ta đến tìm Vương Đại Cẩu.
Lần thứ hai trong đêm bị đánh thức, giọng nói gã cọc cằn hẳn đi. - Gõ gõ cái con mẹ mày à ? Có để bố ngủ yên không, bố táng chết mẹ mày bây giờ !!
Trần Mỹ Mỹ ghét nhất ai dám nói chuyện với ả kiểu đó, thế là ả cũng gân cổ lên. - Lăn cmm ra đây !
Suy nghĩ của mấy đứa nhỏ hiện rõ trên mặt khiến Lưu Tịnh Ly muốn không hiểu cũng khó. Nhưng hắn không tỏ thái độ gì mà quay sang nói với Hòa Ân.
_ Tôi mượn đứa nhỏ này một chút nhé. Nó nói có thể dẫn chúng tôi đến chỗ của nhân sâm.
Lưu Tịnh Ly nói với giọng điệu gấp gáp, như thể hắn thật sự là một người đang tìm kiếm nhân sâm thật sự vậy. Hắn như thế, Hòa Ân cũng không thể nói rằng đó chỉ là lời nói dối của Tiêu Tình. Thế là đành để ba người rời đi.
Tiêu Tình mím môi nhìn hoàng Giám Vũ đang vừa kéo mìn đi vừa nháy mắt với mình. khuôn mặt lộ ra sự biết ơn.
Ý định tống hai người đi rồi ở một mình cùng Tiêu Tình vì thế mà không thành. Lão tức lắm, nhưng không làm gì được. Hòa Ân giậm chân một cái thầm nghĩ đợi ngày mai hai đứa chúng mày mất dị năng xem bố xử chúng mày thế nào.
Còn phía Tiêu Viễn, để người còn lại chút hơi tàn là được rồi.
.
Đi hái nhân sâm đương nhiên chỉ là cái cớ. Đích đến của ba người là rừng trúc nơi Phạm Hoan Hoan và Trần Lập Đông đang ở.
Đi được một đoạn, Hoàng Giám Vũ làm như lơ đãng hỏi.
_ Bọn nhỏ trong cô nhi viện có vẻ không thích em lắm nhỉ.
Tiêu Tình nhìn cậu ta nở nụ cười sầu khổ không hợp với lứa tuổi.
_ Trước đây tụi nó ghét em vì em là con lai, vì em khác biệt với tụi nó. Sau này thì em chính là người đem bọn Hòa Ân lên núi, gián tiếp làm cuộc sống tụi nó càng khổ hơn. Nên tụi nó hận em lắm, chỉ mong em chết đi thôi...
Nhưng cố tình nó lại cứ mạng lớn, còn thức tỉnh dị năng. Có được dị năng còn không bị Tiêu Viễn ăn thịt. Đương nhiên câu này nó chỉ nghĩ trong lòng chứ không nói ra.
_ Nếu mấy người Hòa Ân chết Tiêu Viễn có để ý không ? - Lưu Tịnh Ly đột nhiên hỏi.
_ Không đâu ạ. - Tiêu Tình lắc đầu. - Anh ấy có thể sẽ hỏi một câu cho có, nhưng cũng không để trong lòng đâu ạ.
_ Thế là được.
Lưu Tịnh Ly gật đầu.
_ Lão đại, Giám Vũ !
Trần Lập Đông gọi tên hai người, có hơi ngạc nhiên vì hai người đến quá sớm. Họ chỉ vừa mới tách nhau ra thôi mà.
_ Tôi muốn đêm nay xử ba dị năng giả kia luôn.
Trần Lập Đông biết ba người Lưu Tịnh Ly nói đến là ai, nhưng anh vẫn hỏi một chút.
_ Các cậu gặp mấy người đó rồi hả lão đại ?
_ Mới gặp một người thôi. Tên Hòa Ân.
Phạm Hoan Hoan gật đầu, không nói thêm gì.
_ Nhưng để dụ được ba người kia thì cần Tiêu Tình giúp đỡ đấy.
Đội trưởng Lưu bắt đầu nói ra kế hoạch của mình. Trải qua hơn một tiếng bàn bạc cuối cùng năm người cũng thống nhất kế hoạch với nhau.
Trần Lập Đông và Phạm Hoan Hoan tiếp tục ở lại dừng trúc, còn mấy người Lưu Tịnh Ly thì trở về cô nhi viện.
.
Nửa đêm, Tiêu Tình thay một bộ quần áo sạch sẽ nhưng băng cứu thương thì vẫn giữ nguyên. Nó đến phòng của Hòa Ân, gõ cửa.
Vương Đại Cẩu đang ngủ ngon thì nghe thấy âm thanh gõ vào cửa đều đặn. Gã tức tối mở cửa thì thấy Tiêu Tình đang đứng bên ngoài, tay nắm chặt vạt áo.
Vương Đại Cẩu thấy thế thì hiểu ngay, gã chẳng nói chẳng rằng mà đi thẳng về phía giường Hòa Ân, đá thẳng vào bụng lão.
Hòa Ân bị cơn đau đánh thức, đang định gắt lên với Vương Đại Cẩu thì gã đã hất cằm ra hướng cửa chính.
Thấy bóng Tiêu Tình lấp ló sau cánh cửa, lão dụi mắt, hưng phấn đến tỉnh cả ngủ. Hòa Ân còn không kịp để ý đến quần áo của mình mà chạy vội ra ngoài túm lấy cách tay Tiêu vừa nói vừa cười một cách *** tục.
Thấy thế, Vương Đại Cẩu đóng cửa tiếp tục ngủ.
_ Chú còn tưởng bé không đến tìm chú cơ. Đi thôi, để tối nay chú cho bé thấy cái gì là dục tiên dục tử nhé ~
Tiêu Tình cúi gằm mặt xuống đất không dám nhìn Hòa Ân. Nó sợ giờ nó mà nhìn cái bản mặt ấy là sẽ kinh tởm đến nôn ngay, làm hỏng hết cả kế hoạch của Lưu Tịnh Ly. Nên nó chỉ gật nhẹ đầu, cái gật này càng làm cho Hòa Ân vui sướng hơn. Lão còn có thể cảm nhận được phần hạ thân đã ngóc đầu căng trướng.
Tiêu Tình để mặc cho Hòa Ân kéo mình đi, nhưng đến khi sắp bị lão kéo vào căn phòng trống nào đó thì nó lại dừng lại.
Nó vẫn cứ cúi đầu, giọng nói xen lẫn chút run rẩy. - Đ, đừng ở đây.
Hòa Ân nghệt mặt ra nhưng rất nhanh đã hiểu ý Tiêu Tình. Lão cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng Tiêu Tình không muốn để ai biết được. Dù sao thì nó cũng không được lòng mấy đứa nhỏ ở đây lắm.
_ Thế bé muốn làm ở đâu ? - Hòa Ân nghĩ đến việc chơi dã chiến ở ngoài là máu trong người cứ sôi sùng sục lên.
_ Ở, ở xa một chút. - Nói rồi Tiêu Tình quay đầu bỏ chạy.
Hòa Ân cũng không cáu giận mà cười khà khà đuổi theo. Lão chỉ coi đây như chút " tình thú " mà thôi.
Có lẽ vì còn đắm chìm trong niềm vui sướng khi lầm đầu tiên được ai đó chủ động nên Hòa An đã vô tình bỏ lỡ sát ý thoáng qua trong mắt Tiêu Tình lúc nó xoay người bỏ chạy.
_ Chạy chậm thôi, đợi chú với bé Tình à.
Giờ đây, khuôn mặt và lí trí lão đã đắm chìm vào dục vọng mà không hay biết, sinh mệnh của mình đã đi đến điểm cuối cùng.
Chẳng mấy chốc mà Tiêu Tình đã chạy đến rừng trúc, cậu quay lại xác định Hòa Ân vẫn luôn theo phía sau mới nửa châm chọc nửa ghét bỏ nói.
_ Chú chậm quá. - Nói rồi nó lại chạy nhanh hơn một chút.
Hòa Ân không giận mà gã càng thích thú hơn, đôi chân cũng tăng tốc. Nhưng khi lão chạy đến nơi, đợi lão không phải là Tiêu Tình nhỏ gầy xinh đẹp mà là một nam một nữ xa lạ.
Còn Tiêu Tình, sau khi gật đầu với Phạm Hoan Hoan và Trần Lập Đông đã chạy ngược về cô nhi viện rồi.
_ Chúng mày là bọn nào ? Tiêu Tình đâu ? - Hòa Ân nghi hoặc hỏi.
Phạm Hoan Hoan xì một tiếng cười khẩy nhìn lão. Ánh nhìn toàn là khinh thường.
_ Tìm Tiêu Tình làm gì ? Để tôi cho lão thấy cái gì sung sướng vui vẻ hơn nhé ?
Nói rồi roi lửa vút qua, nhưng cô nàng đã khống chế nhiệt độ vừa đủ để nó làm bỏng Hòa Ân chứ không trực tiếp thiêu trụi người ta như lần thứ hai gặp Hàn An.
Hòa Ân đau đớn la oai oái, tiếng kêu thật sự giống như biệt danh của lão - " con lợn mập ".
Tiêu Tình trở lại cô nhi viện, không tìm Vương Đại Cẩu ở cùng phòng với Hòa Ân mà tìm Trần Mỹ Mỹ trước.
_ Chị Mỹ Mỹ ! Chị Mỹ Mỹ ! - Nó cố để giọng nói mình trở nên gấp gáp.
Khoảng hai phút sau, một cô gái tóc ngắn mặc áo ngủ hai dây bước ra. - Làm gì mà đêm hôm gõ cửa ầm ầm lên thế. Tin tao đánh gãy chân mày không ?
Ả bực dọc vò đầu, đôi mắt sắc lạnh lừ Tiêu Tình một cái. Nó giả vờ như mình rất sợ hãi, cơ thể run lên với biên mắt nhìn cũng thấy.
_ Là, là chú Hòa Ân bảo em, em đến tìm chị ạ. Chú ấy bảo, bảo thấy món đồ quý lắm. Có thể, có thể tăng cấp dị năng nhanh chóng. Chú ấy bảo em đến gọi chị và Vương ca đến đó ạ
Trần Mỹ Mỹ từ trên cao nhìn xuống Tiêu Tình vẻ nửa tin nửa ngờ thế là ả ta đến tìm Vương Đại Cẩu.
Lần thứ hai trong đêm bị đánh thức, giọng nói gã cọc cằn hẳn đi. - Gõ gõ cái con mẹ mày à ? Có để bố ngủ yên không, bố táng chết mẹ mày bây giờ !!
Trần Mỹ Mỹ ghét nhất ai dám nói chuyện với ả kiểu đó, thế là ả cũng gân cổ lên. - Lăn cmm ra đây !