Trải qua một phen náo loạn, đến 2h chiều, Giang Nguyên nhìn thời gian, sau đó vẫn quyết định lên núi một chuyến.
Hỏa dược đựng trong bình nước khoáng đã bị đổ ra, hơn nữa còn bị dính nước, lần này xem như không dùng được rồi.
Hỏa dược không dùng được nữa, Giang lão gia tử lo lắng nói:
- Tiểu Nguyên, bây giờ cũng muộn rồi. Nếu không thì ngày mai con hãy lên núi.
Giang Nguyên sờ lên thanh sài đao đeo bên hông, cười nói:
- Gia gia, người đừng lo lắng quá. Bây giờ thời gian cũng không còn sớm, con lên núi cũng chẳng đi được bao xa. Chi bằng con đi vòng quanh rừng, chắc không đụng phải con thú nào đâu. Con nhất định sẽ trở về trước năm giờ rưỡi.
Thấy Giang Nguyên vẫn cứ kiên trì, hơn nữa chỉ cần không tiến vào ngọn núi quá sâu, chắc cũng không gặp phải mấy con thú hoang dã nguy hiểm, Giang lão gia tử cũng cảm thấy yên tâm hơn. Sau khi dặn dò thêm vài câu nữa, lúc này mới chịu để Giang Nguyên đi.
Không mang theo hỏa dược, Giang Nguyên thuận tay đeo cái sọt lên trên lưng, sau đó bỏ sài đao vào trong cái sọt, bắt đầu lên núi.
Nhà của Giang gia vốn xây theo kiểu dựa lưng vào núi, phía sau chính là một khu rừng bạt ngàn. Giang Nguyên đi theo một lối nhỏ bên cạnh, đi thẳng lên núi. Rất lâu rồi không có lên núi, trên đường đi nghe tiếng chim hót bên tai, thỉnh thoảng còn có gió núi thổi qua, Giang Nguyên chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái vô cùng.
Hắn ở ngoài mấy năm qua, lúc nào cũng phải cẩn thận, sợ xảy ra sơ sót mà mất toi cái mạng nhỏ, rất lâu rồi chưa từng được thả lỏng như lúc này.
Mấy năm ở bên ngoài, lúc nào cũng chạy theo tiểu đội trốn trốn tìm tìm. Bất cứ khi nào cũng phải đề phòng có địch tập kích. Nhất là sau khi cướp được cái thùng nhỏ, bị mười mấy người truy sát, tinh thần lại càng căng thẳng đến cực điểm, nào được thư thái như bây giờ.
Chỉ là khi nghĩ đến những chiến hữu đã chết trong tiểu đội, cùng với Đại đội trưởng vì yểm hộ hắn chạy thoát mà chết, tâm trạng của Giang Nguyên lại chìm xuống.
- Đội trưởng, tôi sẽ không để cho mọi người chết oan uổng đâu. Tôi nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng, báo thù cho mọi người.
Nhìn thâm sơn trước mặt, Giang Nguyên lấy thanh sài đao trong sọt ra, sau đó nghiến răng chém vào cây trúc bên đường.
Hắn chặt cây trúc to bằng cánh tay trẻ em, tước bỏ hết lá, rồi chặt thành từng đoạn khoảng một mét, vuốt nhọn đầu, sau đó bỏ hết vào cái sọt rồi tiếp tục lên núi.
Hái thuốc là một công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ và cẩn thận, nhất định phải quan sát cho thật kỹ bốn phía, từ trong đám cỏ hoặc đằng sau những cây cổ thụ loại thuốc mà mình muốn tìm.
Một người có kinh nghiệm hái thuốc, nhất định sẽ biết được loại thuốc mà mình muốn hái sẽ sinh trưởng tại khu vực nào. Cho nên, bọn họ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể xác định được ở nơi đó có loại thuốc mà mình cần hay không.
Vì thế, những người có kinh nghiệm hái thuốc, thường lên núi một ngày nhưng thu hoạch sẽ còn nhiều hơn so với những người chưa có kinh nghiệm.
Từ nhỏ, Giang Nguyên thỉnh thoảng cũng theo Giang lão gia tử lên núi hái thuốc, cũng xem như có chút kinh nghiệm. Nhưng khi đó thể chất của hắn còn yếu, phần lớn chỉ có thể quanh quẩn bên ngoài mà không thể đi sâu vào trong. Sau khi hắn lớn lên một chút, có vài lần cũng được đi theo lão gia tử đi sâu vào trong làm quen với hoàn cảnh.
Đặc biệt, bây giờ hắn đã nhiều năm không lên núi. Cho nên, Giang Nguyên đối với việc mình có hái đủ năm loại thuốc đó hay không cũng không nắm chắc. Nhưng hắn tin rằng, chỉ cần hắn làm quen với hoàn cảnh, nhất định có thể tìm được loại thuốc mình muốn tìm. Chỉ là tốn chút thời gian mà thôi.
Cũng giống như mấy năm hắn ở nước ngoài, mặc dù hoàn cảnh và thực vật đều khác biệt rất lớn so với trong nước, nhưng hắn cũng có thể tìm được bên trong rất nhiều loại thuốc có tác dụng, khi khẩn cấp còn có thể trị được vết thương cho đồng đội.
Cho nên, đó chính là nguyên nhân đã 2h chiều rồi mà Giang Nguyên vẫn quyết định lên núi, chính là để làm quen với hoàn cảnh một chút, thuận tiện tìm mấy loại thuốc. Nếu không tìm được, ngày mai hắn sẽ lên núi lần nữa, xem như cũng có sự chuẩn bị.
Giang Nguyên cũng không thực hiện đúng như lời đã nói với Giang lão gia tử, không đi xung quanh khu rừng mà tiến hẳn vào sâu bên trong. Bây giờ đến lúc xế chiều còn không bao nhiêu thời gian, cho nên hắn cũng không có ý định lãng phí thời gian bên ngoài khu rừng.
Mấy năm qua, ngoại trừ những thợ săn điêu luyện, chính phủ trên cơ bản đã cấm không cho vào rừng. Cho nên, động vật hoang dã bên trong rừng cũng nhiều hơn trước. Giang Nguyên cũng muốn nhờ vận khí, xem có thể tìm được thứ gì không, tăng thêm thức ăn cho bữa cơm gia đình vào buổi tối. Chính vì vậy hắn mới chuẩn bị mấy thanh trúc vót nhọn kia.
Mấy thanh trúc vót nhọn đó còn có tác dụng hơn hỏa dược rất nhiều. Chỉ cần không gặp phải mấy con động vật hoang dã da dày, mấy thanh trúc đó vẫn đủ để ứng phó.
Giang Nguyên đi theo con đường trong trí nhớ đi thẳng vào trong rừng. Đồng thời dùng nhánh trúc quất vào bụi cỏ hai bên. Bây giờ mới vào thu, một số loài rắn vẫn chưa tiến vào trạng thái ngủ đông. Tuy hắn mặc quần bò dày, ống quần buộc chặt, nhưng ai có thể đảm bảo không gặp xui xẻo chứ.
Nếu bị rắn cắn, tuy nói không sợ nhưng đó cũng là một phiền toái lớn.
Muốn phòng ngừa chuyện như vậy phát sinh, đả thảo kinh xà là biện pháp tốt nhất. Mấy nhánh trúc này đủ để dọa mấy con rắn chạy đi.
Sau khi tiến sâu vào khu rừng, Giang Nguyên bắt đầu đi đến sườn núi râm mát. Nhân sâm thích sinh trưởng tại những nơi có khí hậu ôn hòa, mát mẻ. Nó hay mọc tại những sườn núi râm mát cách mặt nước biển từ năm trăm đến một ngàn một trăm mét. Mà ở dạng sườn núi này, khả năng tồn tại của nó là rất cao.
Nhưng muốn tìm được Nhân sâm lâu năm thì phải dựa vào vận khí rồi.
Nhưng vận khí hôm nay cũng không tính là tốt. Hắn tìm hai ba chỗ giống nhau, nhưng chỉ tìm được có hai gốc Nhân sâm loại nhỏ.
Trên đường đi gặp mấy con suối nhỏ, Giang Nguyên cũng cẩn thận tìm kiếm. Nhân sâm rất có khả năng sinh trưởng tại nơi này. Hơn nữa, Tam Thất mà hắn muốn tìm, đa phần cũng sinh trưởng trong hoàn cảnh ẩm thấp như vậy.
Giang Nguyên tìm kiếm kỹ lưỡng hai bên đường, phân biệt từng gốc cây một, muốn từ trong đống cây đó tìm ra Nhân sâm và Tam Thất, nhưng đây cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Nhưng dù sao cũng còn tốt hơn một chút. Nhân sâm và Tam Thất nhìn tương tự nhau, nếu tìm kỹ trong đống cây cỏ, khả năng sẽ tìm được một loại trong số chúng.
Tam Thất cũng dễ tìm hơn Nhân sâm. Sau khi đi dọc bên bờ một con suối nhỏ, Giang Nguyên rốt cuộc cũng phát hiện được bốn năm nhánh cỏ có lá hình bầu dục giống với hình dáng của Tam Thất trong trí nhớ.
Thấy như vậy, Giang Nguyên không khỏi cảm thấy vui vẻ. Có đến bốn năm nhánh, vậy có thể tìm được hai ba củ Tam Thất rồi.
Hắn lấy cây trúc đã được vuốt nhọn từ trong sọt ra, cẩn thận dùng mũi nhọn đào lên. Để không tổn hại đến củ Tam Thất nằm trong đất, Giang Nguyên cực kỳ cẩn thận. Mất hết mười lăm phút, hắn mới đào được ba củ Tam Thất từ dưới lớp bùn lên.
Nhìn củ Tam Thất nguyên vẹn, Giang Nguyên rất vui. Mặc dù số lượng không nhiều lắm, nhưng xem như chuyến đi này không phải là công cốc. Bỏ mấy củ Tam Thất vào trong sọt, ngẩng đầu nhìn ánh sáng mặt trời xuyên qua khu rừng, đã sắp ngả về tây, hắn liền chuẩn bị xuống núi. Chưa đầy một giờ nữa là bầu trời sẽ tối đen.
Đã có chút thu hoạch, Giang Nguyên cũng không chần chừ, xoay người bước ra khỏi khu rừng.
Từ lúc đào được mấy củ Tam Thất, vận khí của Giang Nguyên dường như tốt hơn. Vừa mới ra khỏi khu rừng, Giang Nguyên liền nghe được thanh âm “rào rào” phát ra từ bụi cỏ cách đó mười thước.
Nghe được thanh âm này, Giang Nguyên liền mỉm cười, bước chân nhẹ nhàng đi tới. Cẩn thận nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy bên trong bụi cỏ, một đôi tai đen sẫm đang dựng lên.
Giang Nguyên cười hắc hắc, nhẹ nhàng lấy hai cây trúc trong sọt ra, ước định trọng lượng rồi vung mạnh một cây vào trong bụi cỏ.
Phụt. Cây trúc cắm vào trong bụi cỏ, đuôi của cây trúc không ngừng rung rung, đủ để thấy lực đạo của Giang Nguyên không yếu.
Lúc này, trong bụi cỏ còn truyền đến thanh âm giãy dụa. Giang Nguyên đắc ý bước đến, vạch đám cỏ ra, sau đó mỉm cười hài lòng. Mặc dù trên người vẫn còn đầy vết thương, nhưng lực đạo luyện tập hai năm qua vẫn còn, thậm chí còn có chút tiến triển.
Giang Nguyên đắc ý cũng phải. Khoảng cách hơn mười thước, thanh âm con thỏ ăn cỏ mà hắn cũng nghe được, chẳng những lực đạo tăng lên mà ngay cả phương diện thính lực cũng mạnh hơn trước một chút.
Về đến nhà, lão gia tử đã sớm đứng ngoài cổng ngóng nhìn. Nhìn thấy cháu trai bảo bối an toàn trở về, lão gia tử mới thả lỏng tâm trạng.
Nhìn trên vai cháu trai còn vác theo một con thỏ hoang mập ú, lão gia tử không khỏi mỉm cười. Cháu trai bảo bối ba năm không gặp, đúng là đã thật sự trưởng thành, có thể dùng trúc đâm bị thương con thỏ, so với lão già như ông đã mạnh hơn rất nhiều.
Buổi tối, lão gia tử lột da, cẩn thận làm một bát thịt thỏ thật ngon, cộng thêm hai món đồ nhắm, mang thêm một bình rượu, dẫn Giang Nguyên mang ba dĩa thức ăn đến trước bàn thờ tổ tiên.