Nhìn người này mặc đồ phòng hộ, Giang Nguyên phải nhìn kỹ hai lần mới nhận ra đây là Peter của Trung tâm nghiên cứu và phòng chống dịch bệnh của Mỹ, biết bây giờ Peter đến là để khám bệnh, liền gật đầu một cái rồi rời đi, nhưng còn chưa ra đến cửa lều vải, liền nghe tiếng Peter kêu lên ở đằng sau:
- Đại tá Giang.
- Sao?
Giang Nguyên ngẩn người, quay đầu lại nhìn Peter.
- Đại tá Giang, tôi nghe nói anh chuẩn bị thuốc mới cho bệnh nhân, chẳng lẽ…là những thứ này?
Ánh mắt Peter tràn ngập vẻ nghi ngờ.
Nghe giọng nói chất vấn của Peter, Giang Nguyên cau mày, sau đó gật đầu:
- Phải.
- Có nghiệm chứng qua chưa? Đại tá Giang, tại sao anh lại tùy ý cho bệnh nhân uống thuốc chưa qua kiểm chứng lâm sàng?
Thấy Giang Nguyên gật đầu, Peter nhịn không được liền chất vấn:
- Thuốc chưa trải qua nghiệm chứng, nếu uống vào xảy ra vấn đề, bệnh tình sẽ tăng thêm, thậm chí bị trúng độc thì làm sao bây giờ?
Nhìn bộ dạng hung hăng chất vấn của Peter, Giang Nguyên cau mày nói:
- Peter tiên sinh, đây là thuốc trung y của Hoa Hạ chúng tôi, do chính tôi điều chế. Cho dù không có hiệu quả to lớn, nhưng sẽ không có tác dụng phụ.
- Sẽ không có tác dụng phụ?
Nghe Giang Nguyên nói, Peter lại càng thêm căm tức, nhìn chằm chằm Giang Nguyên:
- Đại tá Giang, anh đúng là không chịu trách nhiệm. Thuốc không được kiểm chứng lâm sàng, ai đảm bảo sẽ không có tác dụng phụ? Hơn nữa nhìn hình dáng của loại thuốc, nhất định là chưa trải qua tinh luyện, tại sao dám đem cho bệnh nhân uống?
Nghe giọng nói lớn tiếng của Peter, Giang Nguyên rốt cuộc đã tức giận. Chuyện còn chưa ứng phó xong, lại còn phải nghe người này nói, thật sự là quá phiền mà.
- Peter tiên sinh, anh cứ lo chuyện của anh, chuyện của tôi không cần anh quản nhiều như vậy. Tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Dứt lời, thấy Peter còn đang định lên tiếng, sắc mặt Giang Nguyên trầm xuống, nói:
- Người đâu, mang người này ra ngoài cho tôi.
Nghe Giang Nguyên nói, bên ngoài lập tức xông vào hai cảnh vệ, không nói hai lời liền kéo Peter ra khỏi lều vải.
- Các người…các người buông tôi ra.
Peter giãy dụa, vừa tức giận vừa nhìn Giang Nguyên:
- Anh…anh vi phạm quy định, tôi nhất định sẽ khiếu nại anh với tổ chức Y tế thế giới và của Hoa Hạ. Tôi sẽ công bố hành vi cậy mạnh của anh với giới vi khuẩn học thế giới. Tôi nhất định sẽ…
Nhìn Peter bị lôi ra khỏi lều vải, gương mặt Lô Bỉnh Nguyệt không hề hiện lên chút đồng tình nào. Ở đây Giang Nguyên là quan chỉ huy cao nhất. Hơn nữa, một người chẳng biết gì về Trung y lại làm ồn ở đây, bị lôi ra ngoài cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng cô cũng cảm thấy có chút lo lắng. Vì người này là đại diện cho nước Mỹ. Hơn nữa địa vị trong giới nghiên cứu virus thế giới cũng khá cao. Nếu y làm loạn ở tổ chức Y tế thế giới và tổ chức Y tế Mỹ, lại còn cáo trạng Giang Nguyên trong giới nghiên cứu virus, đúng thật là một phiền phức không nhỏ. Nói không chừng Mỹ sẽ dùng cái này để gây phiền toái cho Hoa Hạ.
Nhưng là chủ quản phụ trách y tế khu cách ly, cô cũng không có quyền can thiệp động tác của Giang Nguyên. Hơn nữa cô tin Giang Nguyên không phải là người lỗ mãng. Nếu hắn đã làm, tất có chút nắm chắc trong tay. Cô nhìn Giang Nguyên bước ra cửa, đồng thời cũng nhìn mấy cái chai lớn trên bàn, thở dài một tiếng rồi sai người đi phân phát thuốc.