Giang Nguyên lẳng lặng ngồi trong bóng đêm, yên lặng nhìn bức tường tối đen đối diện, thậm chí hai mắt hắn không chớp, đồng tử không co rút, cho nên trong mắt hắn vẫn là một mảng đen tối.
Nếu một người ngay cả bóng tối cũng không thể hưởng thụ thì chắc chắn là một chuyện rất đáng sợ.
Cho nên hiện tại Giang Nguyên rất may mắn. Khả năng nhìn trong bóng tối của mắt hắn vẫn đang được khống chế. Chỉ cần hắn không muốn, vậy thì sẽ không xuất hiện. Nếu không chỉ cần đột nhiên xuất hiện bóng tối, trong lòng mình sẽ nảy sinh sợ hãi. Để áp chế nỗi sợ sâu trong lòng thì áp lực sẽ dần dần nảy sinh, kết hợp với tầm nhìn lờ mờ này cùng với không gian nhỏ hẹp, chỉ sợ sẽ khiến cho nỗi sợ và áp lực của bản thân cảng nặng nề hơn, từ đó khiến tinh thần của mình sẽ bị sụp đổ.
Đương nhiên, đây chỉ là một khả năng cực thấp nhưng lại là một nguy hiểm cực lớn. Chỉ cần mình thật sự xảy ra tình trạng như vậy, cho dù sau chuyện này Thiên Y viện có đủ năng lực đảm bảo cho mình không xảy ra vấn đề gì, nhưng tinh thần sụp đổ rất dễ khiến cho những bí mật luôn ẩn giấu trong đáy lòng mình bất giác lộ ra.
Nguy hiểm như vậy, Giang Nguyên không muốn trải qua. Hắn chậm rãi ổn định cảm xúc của mình, bình tĩnh trở lại, đây chính là cách tốt nhất.
Trong bóng tối tĩnh mịch, thứ duy nhất khiến người ta có chút cảm giác chính là lỗ thông gió trên đỉnh đầu lúc này vẫn đang chậm rãi kéo những làn gió nhẹ đến.
- Haizz...
Giang Nguyên khe khẽ thở dài, trong một nháy mắt ngắn ngủi hắn đã biết rõ vì sao đèn áp trần lại tắt, cho nên hắn thở dài.
Nói thật, hắn chỉ đến nhìn tường mà suy ngẫm, theo như cách nói của thầy hắn, các Thiên y sư muốn mài giũa tính cách của hắn, và đây là cách tốt nhất khiến một người học được cách nhẫn nại và chịu đựng, còn cả kiên nhẫn. Nhưng sao hắn lại gặp phải thứ biến thái đáng sợ như thế này? Chẳng trách khi tiến vào, gặp vị y sĩ quen biết kia, anh ta vừa nghe mình phải nhìn tường mười ngày lại căng thẳng và sợ hãi đến thế.
Nhớ tới điều này, khóe miệng Giang Nguyên hơi khó khăn nhếch lên, nhẹ nhàng hít thở vài lần, sau đó từ từ ộc sợ hãi và áp lực trong lòng ra.
Chặn lại không bằng khơi thông. Nếu cảm giác sợ hãi và áp lực đã bắt đầu sinh sôi và lan tràn, vậy thì chỉ có thể dùng một vài cách để khơi thông. Miễn cưỡng áp chế chỉ khiến loại áp lực này càng lớn thêm. Càng thêm nguy hiểm là cho dù qua được lần này, vậy thì lần tiếp theo, kẻ biến thái kia lại sử dụng những cách khác khiến cho mình không kịp đề phòng mà bộc phát, như vậy thì sẽ càng thêm nguy hiểm!
Hơn nữa mình càng áp chế, phản lực cũng sẽ càng mạnh, nếu đối phương dùng thêm vài thủ đoạn khác, rất dễ dàng dẫn dụ tinh thần mình sụp đổ.
Trong hoàn cảnh như thế nào, cho dù đổi lại là ai, nếu đột nhiên phát hiện ngay cả ánh sáng chống đỡ để cảm thấy mình vẫn còn sống duy nhất biến mất, dù người có kiên cường thế nào thì cũng phải hơi thất thần, sau đó cảm giác sợ hãi và áp lực mà mình khống chế bấy lâu sẽ nhân cơ hội ập đến.
Giang Nguyên cũng không ngoại lệ, có điều tinh thần lực của hắn mạnh mẽ hơn rất nhiều những người khác. Hơn nữa trong nghi thức tấn cấp nhận hàm lần trước, nhờ cơ duyên xảo hợp Giang Nguyên đã gõ được tiếng chuông lòng, khiến tâm linh của hắn trong một trạng thái đặc biệt sẽ tiến vào Ngôn tùy hành pháp, khiến tinh thần lực của hắn càng tăng lên.
Cho nên, khi Giang Nguyên cảm nhận được áp lực và sợ hãi trong sâu đáy lòng nhanh chóng cuộn lên, hắn liền nhẹ nhàng hít sâu hai lần, bình ổn lại cảm xúc của mình, sau đó đứng dậy, giống như thường ngày, đứng nguyên tại chỗ, chậm rãi co duỗi cơ thể, làm mấy động tác Ngũ Cầm Hí đơn giản.
Ngũ Cầm Hí có thể giúp cơ thể khỏe mạnh, đồng thời cũng có thể ổn định tâm thần.
Nhìn thấy Giang Nguyên còn có thể không nhanh không chậm, không vội không hoảng hoạt động tay chân rong bóng đêm và tĩnh lặng, gương mặt hưng phấn và chờ đợi của Lý phán quan dần biến thành nghi hoặc. lão nhìn chằm chằm Giang Nguyên đang làm những động tác vận động tay chân giống như thường ngày. Sắc mặt lão cuối cùng đã hoàn toàn trầm xuống.
Lý phán quan là một cao thủ, điều này không thể nghi ngờ gì cả. Lão nhìn những động tác của Giang Nguyên qua màn hình giám sát, ban đầu thì chúng hơi cứng ngắc, nhưng thời gian dần trôi qua, những động tác này cũng càng lúc càng lưu loát tự nhiên.
Rõ ràng, Lý phán quan có thể cảm nhận được những thứ này chứng tỏ điều gì, vì lão rất rõ, những động tác đầu tiên của Giang Nguyên cứng ngắc chứng tỏ Giang Nguyên đã bị ảnh hưởng của ánh sáng đột nhiên mất đi, áp chế sợ hãi và áp lực hắn miễn cưỡng trong lòng từ trước đến giờ đã bắt đầu bạo phát.
Điều này làm cho lão tương đối hưng phấn.
Nhưng sau khi Giang Nguyên đứng dậy làm mấy động tác co duỗi quái đản, khi những động tác này càng lúc càng trở nên tự nhiên lưu loát thì điều này cũng chứng tỏ Giang Nguyên đã bắt đầu dần thoát khỏi nỗi sợ hãi và áp lực trong lòng. Hắn đang từng bước từng bước đi ra khỏi ảnh hưởng của sự tĩnh mịch này.
- Hộc... hộc...
Hơi thở của Lý phán quan bắt đầu thô dần, khuôn mặt cũng bắt đầu vặn vẹo xanh đen.
Lão hiểu rất rõ sự đáng sợ của Phòng sám hối của mình. Từ lúc lão quản lý Phòng sám hối đến nay không có ai có thể chịu đựng được một tuần. Đương nhiên, ngoại trừ vài thành viên cấp cao, vì lão căn bản không dám sử dụng bất kỳ thủ đoạn gì với những thành viên cấp cao, thậm chí là không dám có chút gì bất kính.
Nhưng thằng nhãi trước mắt mình đã bắt đầu sử dụng đến thủ đoạn tắt đèn, vậy mà hắn vẫn có thể thản nhiên đối mặt, hơn nữa trông bộ dạng thì vẫn còn có thể tiếp tục kiên trì được. Điều này khiến tâm lý vốn bắt đầu vặn vẹo của Lý phán quan càng trở nên điên cuồng hơn.
- Giỏi... giỏi... giỏi...
Lý phán quan nhìn chằm chằm bóng người trên màn hình giám sát, nghiến răng nghiến lợi nói mấy tiếng giỏi giỏi, bàn tay đang cầm ly trà lúc này đã nổi gân xanh, rất nhanh, cái ly vỡ vụn thành mấy mảnh.
- Tắt đèn rồi... tắt đèn rồi... Lý phán quan tắt đèn rồi...
Tin tức truyền đi rất nhanh, tất cả những người quan tâm đến vụ cá cược, còn cả người của Giang Nguyên đều đang âm thầm truyền tin tức này.
- Tắt đèn rồi? Tình hình thế nào? Tinh thần Giang Nguyên có xuất hiện vấn đề gì không? Có sụp đổ không?
Không ít người đều đang căng thẳng hỏi, đặt biệt là những người đặt cược đều truy hỏi.
- Nghe nói Lý phán quan đã bóp vỡ ly...
Rõ ràng, đây là tin tức do những người làm việc ở Phòng sám hối truyền ra. Những người nghe thấy tin này có người vui có kẻ lo...
- Chuyện gì vậy?
La y sư hơi nhíu mày, nhìn Vương Mịch đang thất thần đối diện, trầm giọng nói.
- A... Xin lỗi thầy, con thất thần rồi.
Nhìn vẻ mặt không vui của thầy, Vương Mịch hơi hoảng, vội vàng lắc đầu.
- Ừm... cẩn thận một chút...
La y sư gật đầu, không nói gì thêm. Ông hiểu rất rõ tính tình của học trò mình, nếu mình đã nhắc nhở rồi, con bé sẽ lập tức quay về trạng thái bình thường. Ông lập tức nhìn vào kính hiển vi điện tử, đọc ra vài con số.
Vương Mịch nghe La y sư nói, liền cẩn thận nhập số liệu vào.
- Thầy... bên Phòng sám hối, thầy có nên đánh tiếng một chút không?
Vương Mịch cùng Tuyên Tử Nguyệt đi dạo phố về lại quay về phòng thí nghiệm giúp thầy làm thí nghiệm, cô nhớ đến mấy tin tức vừa nghe, sau khi chần chừ một lúc, cuối cùng cũng nhìn thầy thấp giọng nói.
Vương Mịch biết rõ, thầy rất coi trọng Giang Nguyên. Mình đưa ra đề nghị này hẳn sẽ không bị thầy răn dạy. Hơn nữa nếu thầy ra mặt, chắc chắn Lý phán quan sẽ không dám không nể mặt. Nếu thầy không ra mặt thì e là lần này Giang Nguyên gặp phiền phức rồi.
Vương Mịch nhớ đến chàng trai luôn mang vẻ mặt bình tĩnh và tự tin kia, nếu như tinh thần của hắn thật sự mất khống chế thì sẽ đả kích sự tôn nghiêm và tự tin của hắn đến nhường nào?
Vương Mịch cắn răng, nói với thầy những lời này.
Tôn Nghị đang ở bên cạnh làm việc khác nghe thấy những lời này thì tay hơi cứng lại, sau đó y quay đầu nhìn Vương Mịch, trong mắt đầy tức giận. Y đã đặt cược rất lớn, nếu như thầy mà thật sự ra mặt, vậy thì mình và Liêu Dương thua chắc rồi.
Lập tức trong lòng y không khỏi căng thẳng, hai lỗ tai dỏng nên, nín thở, đợi câu trả lời của thầy.
La y sư ngẩng đầu nhìn học trò của mình, chăm chú nhìn vào đôi mắt của Vương Mịch, thấy trong lòng Vương Mịch hơi bối rối thì mới cau mày, vừa tiếp tục nhìn vào kính hiển vi điện tử vừa nói:
- Không cần... Chuyện này có lợi cho Giang Nguyên... Nếu như ngay cả việc này nó cũng không chịu đựng được, tương lai sao có thể thăng cấp lên Thiên y sư?
- Thiên y sư?
Vương Mịch nghe thấy những lời này thì sửng sờ nhìn thầy. Cô biết thầy rất coi trọng Giang Nguyên, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe thầy có thể nói chắc nịch rằng Giang Nguyên tương lai sẽ thăng cấp lên Thiên y sư.
Tôn Nghị ở bên nghe thấy vậy mặt cũng đổi sắc. Theo ý của thầy thì ông tin chắc tương lai Giang Nguyên sẽ thăng cấp lên Thiên y sư sao? Sao có thể như vậy chứ? Giờ Giang Nguyên mới chỉ là y sĩ tam phẩm, muốn thăng cấp lên Thiên y sư còn cần thêm hơn ba mươi năm nữa, sao giờ thầy dám khẳng định chắc chắn như vậy?
Có điều, dù trong lòng hai người nghi hoặc nhưng cũng không dám truy hỏi gì cả. Chỉ có Vương Mịch vẫn cắn răng, chưa chịu từ bỏ nói:
- Thầy... Con nghe nói bên Phòng sám hối đã tắt đèn của Giang Nguyên rồi...
- Tắt đèn rồi?
La y sư nghe thấy vậy cũng sửng sốt, bắt đầu trầm ngâm. Mấy chục năm trước ông cũng từng bước vào Phòng sám hối này, giờ ngẫm nghĩ lại, ông biết nếu ngay cả đèn của Phòng sám hối cũng tắt thì sẽ có cảnh tượng gì.
Sắc mặt La y sư lập tức hơi khó coi.
Tôn Nghị như tùy tiện liếc mắt nhìn thầy, thấy thầy cau mày, vẻ mặt âm trầm thì trong lòng liền căng thẳng. Y chỉ sợ lần này thầy sẽ nhúng tay vào. Nếu thầy mà nhúng tay vào thì thứ mà mình đã đánh cược sẽ bị thua chắc rồi.
Nghĩ vậy, Tôn Nghị càng thêm bực mình, cái cô nàng Vương Mịch này rốt cuộc muốn làm gì, sao cứ phá hỏng chuyện tốt của mình mãi vậy.
Tôn Nghị càng nghĩ càng tức, khuôn mặt y cứng đờ nhìn về phía Vương Mịch. Cô nàng này để tâm đến chuyện Giang Nguyên như vậy, không phải cô ấy đối với Giang Nguyên...
Tôn Nghị nhìn thấy vẻ mặt quan tâm và căng thẳng của Vương Mịch thì trong lòng hơi trầm xuống.