Nhìn ánh mắt phát lạnh của Giang Nguyên, Lưu Ba sợ run, vội vàng chỉ vào Dương Thiếu Cát bên cạnh, lắp bắp nói:
- Là anh ta, là anh ta. Đều là anh ta sai tôi. Chuyện không liên quan đến tôi.
- Cậu...
Dương Thiếu Cát quay đầu lại, ánh mắt oán độc nhìn Lưu Ba, khiến toàn thân Lưu Ba run lên, lúc này mới nhớ đến bản thân vì quá sợ hãi, chỉ lo trốn tránh trách nhiệm mà quên mất người này không dễ đắc tội.
Giang Nguyên lạnh lùng cười, sau đó dùng tay lấy điện thoại ở đầu giường, sau khi bấm bấm một chút liền bỏ vào trong túi, sau đó bước đến chỗ Lưu Ba.
Trong ánh mắt sợ hãi của Lưu Ba, Giang Nguyên hừ lạnh một tiếng, sau đó đá mạnh sang.
- A!
Gương mặt Lưu Ba trắng bệch, sau đó ôm lấy bắp đùi của mình, kêu lên thảm thiết.
Nhưng hiệu quả cách âm của khách sạn Tử Uyển vô cùng tốt, Giang Nguyên không chút để ý, phất tay một cái, chém thẳng xuống cổ Lưu Ba.
Lưu Ba hét lên một tiếng rồi ngã gục, không một tiếng động.
Làm xong hết thảy, Giang Nguyên quay sang nhìn Dương Thiếu Cát. Bị ánh mắt không chút tình cảm của Giang Nguyên nhìn chằm chằm, trong lòng Dương Thiếu Cát hoảng hốt. Nhìn Lưu Ba đã bị đánh gãy bắp đùi ngất đi, sắc mặt Dương Thiếu Cát trắng bệch, kinh hãi nói:
- Mày không được xằng bậy. Ba của tao là Phó tỉnh trưởng thường vụ Dương Lợi Ích, nếu mày có gan làm gì tao, ba của ta sẽ không bỏ qua cho mày.
Nghe Dương Thiếu Cát nói, Giang Nguyên chậm rãi ngồi xổm xuống, lãnh đạm nói:
- Phó tỉnh trưởng thường vụ? Quan lớn quá nhỉ?
Nhìn Giang Nguyên mặc dù mỉm cười, nhưng ý lạnh ngày càng dày đặc trong mắt, trong lòng Dương Thiếu Cát lại càng hoảng hốt, biết Giang Nguyên không sợ, lập tức nói:
- Tôi biết tôi sai rồi. Cậu tha cho tôi đi. Tôi sẽ bồi thường, bồi thường rất nhiều tiền. Năm vạn. Năm vạn được không?
- Năm vạn không đủ? Vậy thì mười vạn? Mười vạn thế nào?
Dương Thiếu Cát chờ mong nhìn Dương Thiếu Cát, lấy lòng nói.
Chỉ là lời còn chưa nói hết, Dương Thiếu Cát đã cảm thấy mắt hoa lên. Một cái tát hung hăng đánh vào mặt.
- A!
Dương Thiếu Cát kêu lên, sau đó phun ra hai cái răng trong miệng. Nhìn hai cái răng đầy máu, vừa mới kịp phản ứng lại, lại bốp một tiếng, thêm một cái tát xuống má phải. Người nào đó ra tay có vẻ quá nặng.
Dương thiếu từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên bị người ta đánh đến hôn mê.
Nhìn Dương đại thiếu ngã xuống đất, Giang Nguyên chậm rãi bước qua, sau đó luồn tay vào chiếc áo khoác, tại một điểm nào đó cách rốn vào tấc bấm nhẹ một chút. Một luồng khí lạnh từ tay của hắn truyền vào bên trong.
Sau khi làm xong hết thảy, Giang Nguyên lạnh lùng cười, sau đó đứng dậy ôm Từ Thanh Linh, mở cửa phòng bước ra ngoài.
Trước mặt bao nhiêu người, Giang Nguyên cẩn thận ôm Từ Thanh Linh xuống thang máy, sau đó đi ngang qua đại sảnh.
Cô nhân viên lễ tân ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Giang Nguyên ôm Từ Thanh Linh bước ra, không khỏi sửng sốt. Nhìn sắc mặt không chút dễ chịu của Giang Nguyên, rồi lại nhìn cô gái mà Giang Nguyên cẩn thận ôm trong lòng, dường như đã hiểu ra được một chút, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn khi lúc đó cô đã không gọi bảo vệ.
Giám đốc đại sảnh bước đến, có chút nghi hoặc nhìn Từ Thanh Linh đang hôn mê, rồi lại nhìn Giang Nguyên, khách sáo hỏi:
- Tiên sinh, có cần hỗ trợ gì không?
Giang Nguyên lắc đầu, sau đó bước nhanh ra cửa.
Giám đốc đại sảnh vội vàng bước đến mở một cánh cửa cho hắn.
Lúc này, xe cứu thương của bệnh viện số 1 cũng vừa trờ đến, đậu tại cửa khách sạn. Dưới sắc mặt khó coi của vị giám đốc đại sảnh, Giang Nguyên ôm Từ Thanh Linh bước lên xe cứu thương, sau đó chiếc xe nhanh chóng lao đi.
Vị giám đốc đại sảnh ngạc nhiên nhìn xe cứu thương đi xa, lúc này lại có thêm hai chiếc xe cảnh sát lao đến.
Nhìn xe cảnh sát, sắc mặt vị giám đốc đại sảnh trở nên trắng bệch. Hôm nay làm sao vậy? Đầu tiên là xe cứu thương, sau đó lại là xe cảnh sát. Có để khách sạn của tôi làm ăn hay không?
Một số cảnh sát bước nhanh đến. Dẫn đầu là người mà giám đốc đại sảnh cũng có quen, là Đồn trưởng quản lý khu vực này, có quan hệ cũng không tệ với khách sạn.
Lập tức vui vẻ nói:
- Ôi, đồn trưởng Hoàng, tại sao hôm nay lại có hứng thú đến đây vậy?
Trước đây, vị đồn trưởng Hoàng này cũng rất khách sáo với giám đốc đại sảnh, nhưng hôm nay lại nghiêm mặt nói:
- Giám đốc Hồ, mang tôi đến phòng 1608. Chúng tôi nhận được tin, nói có người hạ thuốc tại nơi này của các người.
- Cái gì?
Nghe Đồn trưởng Hoàng nói, vị giám đốc Hồ sửng sốt.
- 1608? Không phải là phòng của Cát thiếu sao? Chẳng lẽ...
Nhìn chàng thanh niên xa lạ ôm một cô gái hôn mê bước lên xe cứu thương, sắc mặt vị giám đốc Hồ lại càng trắng hơn. Nếu Cát thiếu làm ra chuyện như vậy ở khách sạn, vậy thì tiêu rồi.
Lập tức cũng không dám nói gì, vội vàng quay đầu bước đến thang máy, đồng thời cầm bộ đàm gọi:
- Phục vụ khách VIP, mau đến phòng 1608, nhanh.