Nghe bên kia nói mấy câu, sắc mặt Giang Nguyên hơi thay đổi, nói:
- Được, quan sát nhiều hơn, chuẩn bị thật kỹ, có chuyện lập tức thông báo cho tôi ngay.
Các thành viên hội Viện ủy nghe Giang Nguyên nói, mơ hồ cũng cảm nhận được sự không ổn.
Thấy Giang Nguyên cúp điện thoại, tất cả đồng loạt nhìn Giang Nguyên, muốn biết chuyện gì xảy ra.
Thấy tất cả mọi người nhìn mình, Giang Nguyên lạnh nhạt nói:
- Bộ lạc phù thủy có động tác.
- Cái gì? Có động tác? Động tác gì?
Mọi người kinh nghi nói.
Giang Nguyên cười khổ:
- Bên ngoài đang có mấy chục chiếc quan xa đến với hơn một ngàn binh sĩ Baina. Hơn nữa, căn cứ theo biểu hiện của vệ tinh, còn có mười mấy chiếc xe đang hướng về bên này, đồng thời có thêm mấy chiếc trực thăng chiến đấu đang quanh quẩn trên bầu trời. Bây giờ chúng tôi có muốn đi cũng đi không được.
- Cái gì?
Nghe Giang Nguyên nói xong, sắc mặt các thành viên đều biến đổi, nhìn nhau một cái, sau đó liền cười khổ. Bọn họ thiếu chút nữa đã quên mất bộ lạc phù thủy là lão đại ở Châu Phi. Tuy trước giờ vẫn rất thu mình, ít khi nhúng tay vào chuyện của thế tục, nhưng lại rất có ảnh hưởng đối với các quốc gia Châu Phi. Nếu Cửu Vĩ Hồ quan trọng đối với bộ lạc phù thủy như vậy, vận dụng quân đội để cướp về là chuyện rất có khả năng.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Mọi người nhìn nhau, không biết phải làm sao. Tuy hiện tại đang có ba ngàn binh lính vũ trang, nhưng không thể nào phát sinh mâu thuẫn trực tiếp với đối phương được.
Hơn nữa, một khi chân chính phát sinh mâu thuẫn, khu vực cách ly nhất định sẽ xuất hiện vấn đề. Đến lúc đó, vi khuẩn lan ra, phiền toái sẽ rất lớn.
Sắc mặt của Chu Thế Dương liền trở nên khó coi. Rõ ràng đối phương là vì Giang Nguyên mà đến. Bây giờ muốn Giang Nguyên về nước là không thể.
Nhưng cứ như vậy mà bỏ qua cho Giang Nguyên, để Giang Nguyên cùng với Tế Thế Đỉnh ở đó, Chu Thế Dương lại không cam lòng. Chẳng qua là không có biện pháp khác. Tuy nói Thiên Y Viện cũng có sức ảnh hưởng nhất định ở Châu Phi, nhưng tuyệt không thể nào so sánh với bộ lạc phù thủy. Lúc này, Chu Thế Dương chỉ có thể căm hận nhìn Giang Nguyên. Bỏ qua cho Giang Nguyên như vậy, ông thật không cam lòng.
Nghĩ đến đây, Chu Thế Dương đột nhiên lên tiếng:
- Đã như vậy, cũng không thể tin tưởng Giang Nguyên được nữa. Tôi đề nghị ngoại viện toàn diện tiếp quản quyền chỉ huy ở Phi Châu.
- Ngoại viện tiếp quản quyền chỉ huy Châu Phi?
Nghe Chu Thế Dương nói, Giang Nguyên phì cười, trực tiếp thể hiện sự khinh thường và giễu cợt Chu Thế Dương.
- Cậu có ý gì?
Chu Thế Dương đỏ mắt nhìn Giang Nguyên, hận không cho Giang Nguyên một cái tát. Nhưng bây giờ Giang Nguyên đang cách xa vạn dặm, ông ta chỉ có thể tức giận nói:
- Cậu thậm chí ngay cả thành viên hội Viện ủy cũng dám coi rẻ?
- Tôi không coi rẻ ông.
Giang Nguyên nói:
- Chẳng qua chỉ là coi rẻ chỉ số thông minh của ông.
- Cậu...
Giang Nguyên vừa nói xong, Chu Thế Dương suýt chút nữa lảo đảo ngả xuống, vịn bàn trợn mắt nhìn Giang Nguyên như muốn trào máu.
- Được rồi, Giang Nguyên, thái độ của cậu là gì?
Từ Khải Liễu rốt cuộc không nhịn được, mắng Giang Nguyên một câu.
Giang Nguyên nhún vai, nói:
- Viện trưởng, tôi chẳng có ý gì khác. Tôi chẳng qua chỉ muốn nói cho Thiên y sư Chu biết, tôi là thành viên dự thính của hội Viện ủy, hơn nữa còn là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh. Vì thế, tôi là người có thực lực mạnh nhất của viện ở Châu Phi.
Nói đến đây, gương mặt Giang Nguyên không khỏi hiện lên vẻ trào phúng:
- Đã không có chứng cứ chứng minh Giang Nguyên tôi phản bội Thiên Y Viện, Thiên y sư Chu lại có ý đồ đoạt quyền của tôi, để ngoại viện tiếp quản, thế ông ta có ý gì?