Mặc dù trong phòng bệnh không khí và thông gió khá tốt, vệ sinh cũng rất tốt, nhưng sau khi Giang Nguyên hơi nhăn mũi, đột nhiên ngửi thấy một mùi là lạ nhè nhạ.
Giang Nguyên lại khẽ nhăn mũi ngửi ngửi xem mùi lạ này từ dâu tới thì xác định được mùi lạ này thật sự phát ra từ hơi thở của bệnh nhân.
Đối với những mùi thế này, tuy không rõ ràng, nhưng Giang Nguyên vẫn có thể phát hiện ra được sự khác thường của nó. Vì người bình thường sẽ có không mùi thế này.
Giang Nguyên lập tức hơi cúi người xuống, đưa tay đặc lên mạch ở tay phải bệnh nhân, vừa bắt mạch đồng thời đến gần bệnh nhân thêm một chút.
Sau khi mũi Giang Nguyên lại hít hít nhẹ, dưới tị thức cường hóa của Giang Nguyên, mùi kì lạ này cuối cùng cũng nồng hơn nhiều.
Lúc này trong đầu Giang Nguyên lóe lên một dòng thông tin: “Xác định trong không khí có chứa u-rê vượt quá tiêu chuẩn.”
- U-rê vượt quá tiêu chuẩn?
Giang Nguyên hơi sửng sốt, sau đó trong lòng chợt hiểu ra.
Hắn lập tức cẩn thận bắt mạch, đồng thời đưa tay cầm ống nghe đặt đầu giường bên cạnh cẩn thận kiểm tra cho bệnh nhân một chút, sau đó theo thứ tự tiến hành xúc chẩn ngực, bụng và kiểm tra hệ thống thần kinh.
Mấy vị y sư nhìn động tác của Giang Nguyên, trên mặt cũng vô cùng bình tĩnh. Mặc dù động tác của Giang Nguyên rất tiêu chuẩn, nhưng đây cũng chẳng là gì. Nếu như làm kiểm tra tổng quát như vậy, bất kỳ Y sĩ kiến tập nào ở Thiên Y viện đều có thể làm còn tiêu chuẩn hơn cả Giang Nguyên.
Tất cả mọi người đều đang chờ kết quả phán định cuối cùng của Giang Nguyên.
Cho dù Giang Nguyên có kiểm tra như thế nào, thứ đưa ra cuối cùng mới là tiêu chuẩn đánh giá quan trọng nhất.
Lúc này thiên y sư Lưu Mộc Dương nhìn Giang Nguyên với vẻ mặt bình tĩnh, nhàn nhã. Còn năm vị Y sư bên cạnh lúc này cũng không dám quá coi nhẹ. Dù sao đây cũng là cuộc khảo hạch mười mấy hai mươi năm mới xuất hiện một lần. Mặc dù chỉ là khảo hạch Y sĩ tam phẩm, nhưng mỗi một người ngoài nào gia nhập viện đều phải cực kỳ cẩn thận. Nếu không thì cũng sẽ không phải do Thiên y sư đích thân dẫn đội gồm hai vị Y sư nhất phẩm, ba vị Y sư tan phẩm đi giám sát.
Trên mặt mấy vị y sư cũng đều tỏ ra nghiêm túc, chỉ có vị Lâm y sư kia lúc này trên mặt thàm nở nụ cười lạnh. Gần đây vừa khéo Lâm y sư phụ trách khoa nội của khu bệnh nhân. Dĩ nhiên ông hiểu rất rõ bệnh tình của bệnh nhân này. Bệnh tình của bệnh nhân này không phải rất phức tạp, nhưng biểu hiện bệnh chứng của anh ta tương đối không rõ ràng. Bác sĩ bình thường nếu như không đọc kỹ báo cáo kiểm tra có liên quan, vậy thì rất khó xác định bệnh tình của bệnh nhân.
Đây cũng chính là một nguyên nhân khiến bệnh của bệnh nhân nghiêm trọng đến mức này, vì lúc đi chữa ở nơi khác đã bị chẩn đoán nhầm...
Nói đến Giang Nguyên trước mặt, trong lòng Lâm y sư cảm thấy không thích không lý do. Lần đầu tiên lão gặp Giang Nguyên, trong lòng lão dã cảm thấy không vui và không thích, đến giờ rốt cuộc thì lão cũng biết là tại sao.
Lần đầu tiên khi lão gặp thằng nhãi này đã cảm thấy thằng nhãi này rất cao ngạo. Mặc dù bề ngoài vẫn coi là khá kính trọng người khác, nhưng ngay cả một tiếng thầy cũng không gọi, chỉ kêu Lâm y sư Lâm y sư... Lâm y sư này là để những thằng nhãi ranh như mày có thể kêu sao?
Vốn Lâm y sư cũng không vì chuyện này mà quá thế này thế nọ với Giang Nguyên, nhưng giờ thì lão đã biết vì sao mình không thích thằng nhãi ranh này rồi. Vì thằng nhãi này là con trai của Giang Kỳ. Nhớ tới Giang Kỳ, trong lòng Lâm y sư càng như có ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng.
Nhớ năm đó, nếu không có Giang Kỳ, sao mình lại như thế này?
Mấy năm nay mối hận này luôn ghi khắc trong lòng lão, và chính vì có mối hận này kích thích, lão đã cắn răng cố gắng phấn đấu, mới có thể bò lên cấp bậc Y sư nhị phẩm này.
Giờ nhiều khi lão ta còn nghĩ, năm đó vì sao Giang Kỳ lại mất tích? Nếu không mất tích, mình có thể cho gã nhìn thấy, trước mặt mình, Giang Kỳ kia chẳng là cái thá gì.
Năm đó mày được mọi người coi là kỳ tài ngút trời, nhưng giờ ông đây cũng trong vòng hai mươi năm leo lên cấp bậc Y sĩ nhị phẩm. Còn mày thì sao? Mày có thể không?
Nhưng thật không ngờ, đã nhiều năm trôi qua như vậy, con trai Giang Kỳ lại xuất hiện trước mặt mình, chẳng trách mình vừa thấy thằng nhãi này đã cảm thấy rất kỳ lạ. Giờ vừa nhớ lại đã thấy hắn cho mình một cảm giác rất giống với Giang Kỳ năm đó. Trên mặt luôn treo một nụ cười dối trá khiến người ta thấy khó chịu, khiến người ta hận không thể một tát đánh chết đối phương...
Cho nên, lúc này Lâm y sư ôm vẻ mặt muốn chờ xem kịch vui. Lão nhìn dộng tác của Giang Nguyên, lão rất mong chờ vẻ mặt của thằng nhãi này khi không qua được cuộc khảo hạch. Đến lúc đó hắn chẳng qua chỉ là một Y sĩ kiến tập cấp thấp nhất mà thôi. Ít ra mình còn có mười năm để tìm chút niềm vui từ thằng nhãi này.
Xem xem thằng nhãi này có giống với cha hắn năm đó, còn dám cười khiến người ta thấy ghét không...
Thậm chí giờ Lâm y sư còn rất mong chờ, mong chờ thằng nhãi này bó tay trước bệnh nhân này. Giờ chỉ cần thấy trên mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc thì lão sẽ lập tức cảm thấy vui vẻ.
Có điều đợi một lúc lâu, trên mặt Giang Nguyên vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Bất kỳ ai nhìn mặt hắn cũng không thể biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, không thể nhìn ra trong lòng hắn có phải đã có đáp án không. Điều này khiến Lâm y sư rất tiếc nuối.
Sau khi Giang Nguyên kiểm tra xong liền nhẹ nhàng thở hắt ra. Nói thật, tình hình như vậy hắn thật sự lần đầu tiên gặp phải, không có ai giới thiệu cho hắn biết bệnh tình, không có báo cáo kiểm tra bệnh án liên quan, hoàn toàn dựa vào kiểm tra của chính mình, lần này thật sự hơi khó...
Có điều, vì mình ngửi thấy được mùi khác thường kia, cho nên từ mùi này có thể đoán ra nồng độ u rê vượt quá tiêu chuẩn, giống như trong lúc u mê được chỉ đường vậy.
U-rê vượt quá tiêu chuẩn, điều này chứng tỏ hàm lượng ni-tơ u-rê trong cơ thể bệnh nhân này có nồng độ quá cao nên trong hơi thở mới có mùi u-rê.
Mà nồng độ hàm lượng ni-tơ u-rê quá cao, điều đó chỉ có một khả năng duy nhất là thận của bệnh nhân xảy ra vấn đề cực lớn.
Như vậy, tình huống rõ ràng đã xuất hiện, bệnh nhân này bị suy thận...
Mặc dù hiện tượng bên ngoài của bệnh nhân và cả mạch tượng đều rất không rõ ràng, nhưng nhìn từ hiện tượng bên ngoài hoàn toàn không thể nhận ra bệnh nhân này bị suy thận. Nhưng đã có một nguyên nhân phát bệnh chính xác này, cộng thêm ban nãy kiểm tra huyết áp cao, hơn nữa rõ ràng cũng có biểu hiện suy tim. Phân tích bệnh tình tiếp theo, Giang Nguyên đã có thể bóc từng lớp kén, phân tích được đại khái tình hình.
Lúc tất cả mọi người đều cảm nhận thấy Giang Nguyên đứng thẳng lưng lên, nhẹ nhàng thở hắt ra, sau khi họ nhìn nhau thì đều biết rõ có lẽ Giang Nguyên đã có kết quả, nhưng đúng hay sai thì còn phải chờ xem đã...
Có điều mấy vị y sư này đều lơ đãng nhíu mày, vì Giang Nguyên không tốn quá nhiều thời gian. Khi họ lựa chọn bệnh nhân này dĩ nhiên họ cũng biết đại khái tình hình của bệnh nhân, trong tình huống không kết hợp với các số liệu kiểm tra liên quan, Giang Nguyên kiểm tra một lượt, thời gian suy nghĩ cũng không quá dài đã đưa ra được kết luật, trông có vẻ tương đối vội vàng.
Bệnh nhân này cho dù là để họ khám, chỉ e thời gian tiêu tốn cũng như vậy... Lẽ nào thằng nhãi này lỗ mãng đến thế? Chỉ e kết quả lần này của thằng nhãi này hơi mông lung. Đương nhiên tất cả mọi người đều nhìn Giang Nguyên, xem thử hắn có thật sự đưa ra kết luận hay không.
- Các thầy, về bệnh nhân này, tôi tạm thời có vài kết luận sơ bộ.
Vẻ mặt Giang Nguyên vẫn vô cùng bình tĩnh, mỉm cười gật đầu nói với mọi người.
Lưu Mộc Dương thấy vẻ mặt bình tĩnh của Giang Nguyên trong lòng khẽ động, cũng mỉm cười gật đầu nói:
- Được, bác sĩ Giang, mời nói!
Lúc này dĩ nhiên Giang Nguyên cũng hiểu rõ, các y sư này đang chờ chẩn đoán của mình, không cần phải phân tích nguyên nhân bệnh. Hắn lập tức mỉm cười nói:
- Căn cứ theo bệnh trạng và thể chứng của bệnh nhân, phán đoán sơ bộ của tôi là: Công năng thận mãn tính không đầy đủ, có chứng tăng u-rê huyết, cộng với công năng của tim gan bị suy yếu, cao huyết áp cấp độ ba, thiếu máu nặng, có thể còn kèm theo chứng mỡ trong máu cao.
Giang Nguyên vừa nói ra lời này, vẻ mặt Lâm y sư bên cạnh lập tức biến đổi, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, đặc biệt là mỗi khi Giang Nguyên nói ra một tên bệnh, sắc mặt lão ta càng thêm khó coi, mãi cho đến khi Giang Nguyên nói đến chứng bệnh cuối cùng, sắc mặt Lâm y sư đã cực kỳ khó coi.
Vốn lão muốn chờ xem kịch vui, nhưng lão thật sự không ngờ, đáp án của Giang Nguyên lại như vậy, hơn nữa còn chi tiết đến thế...
Lúc này, đám Thiên y sư Lưu Mộc Dương ở bên đều liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt ai cũng đều lóe lên tia kinh ngạc.
Thiên y sư Lưu Mộc Dương nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt lộ tia hứng thú nói:
- Nếu bác sĩ Giang đã có thể phán đoán như vậy, vậy thì về phương pháp trị liệu, không biết cậu suy nghĩ như thế nào?
- Hiện tại bệnh nhân có nhiều cơ quan nội tạng suy yếu nghiêm trọng, chủ yếu thể hiện ở suy yếu chức năng thận. Hiện tại tôi cho rằng nên sử dụng truyền máu bảo vệ thận và tiến hành phân tích máu... Còn về đơn thuốc chi tiết, có thể như thế này...
Giang Nguyên hơi cười, sau đó nói:
- Đương nhiên, nếu chữa trị bằng phương pháp trung y cũng cực kỳ có hiệu quả, có thể dùng thuốc trung y phối hợp với châm cứu để thải độc, đồng thời kích thích phục hồi nội tạng, để cho bệnh tình của bệnh nhân dần dần hồi phục.
Nghe đến đây, trên mặt Thiên y sư Lưu Mộc Dương nở nụ cười mỉm, gật đầu, sau đó nhìn về phía một Y sư nhất phẩm phía sau nói:
- Đào y sư, giờ Giang Nguyên đã đưa ra phán đoán và kiến nghị chữa trị, ông và Lâm y sư cùng Dương y sư có ý kiến gì không? Nhận xét đại khái đi!
Vị Đào y sư này mỉm cười, sau đó lại nhìn về phía Lâm y sư và Dương y sư.
Vị Dương y sư lúc này cũng cười, sau đó gật đầu, nói:
- Gần như thế.
Sắc mặt của Lâm y sư lúc này hơi cổ quái, nhưng cũng nặn ra nụ cười nói:
- Mặc dù vẫn có chút sai lệch, nhưng cũng được coi như đạt yêu cầu.
Đào y sư nghe hai người nói xong liền nhìn Lâm y sư, thoáng có chút kinh ngạc nhưng vẫn mỉm cười quay đầu nhìn Thiên y sư Lưu Mộc Dương, gật đầu nói:
- Thiên y sư Lưu Mộc Dương, chúng tôi cảm thấy bác sĩ Giang nắm khá chắc và chuẩn xác bệnh tình, tuy vẫn có chút sai lệch, nhưng có thể đạt đến trình độ này, kết hợp ý kiến của Dương y sư, Lâm y sư và cá nhân tôi, tôi cảm thấy có thể chấm điểm A-.