Mục lục
Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Nguyệt Chánh ông lần trước đã mất mặt rất nhiều, lần này lại thua nữa, đúng là không còn mặt mũi gặp người.

Trương Dương cũng đã đứng dậy, như vậy cứ để nó làm loạn, có khi lấy lại được thể diện.

- Trương Dương, ngồi xuống đi.

Trương Nguyệt Chánh làm bộ quát mắng Trương Dương.

Nhưng Trương Dương đang giận dữ, Trương Nguyệt Chánh có gọi cũng chỉ gọi cho có, hoàn toàn không lôi kéo y trở về. Trương Dương tất nhiên là hiểu được dụng ý của sư phụ, lại càng ngẩng đầu cao hơn.

Sắc mặt Hiệu trưởng Đào trên đài cũng có chút khó coi, nhìn xuống Trương Nguyệt Chánh. Ông thấy Trương Nguyệt Chánh có gọi đồ đệ của mình, nhưng không hề có động tác kéo y trở về, trong lòng thầm hận, nhưng cũng không còn cách nào khác.

Nếu Trương Dương trước mặt bao nhiêu người nói y không phục, như vậy không thể không để ý đến, đành miễn cưỡng cười:

- Bác sĩ Trương Dương, đây là kết quả do các bác sĩ ban đầu chấm qua, rồi lại được các lão giáo sư chấm lại, hoàn toàn không có vấn đề.

- Hiệu trưởng Đào, vừa nãy ngài cũng có nói, thành tích của tôi và Giang Nguyên khó phân cao thấp. Vậy dựa vào cái gì mà quyết Giang Nguyên hạng nhất mà không phải là tôi? Rốt cuộc tôi thua kém Giang Nguyên chỗ nào? Trong lòng tôi không phục, nhất định phải hỏi cho rõ.

Nếu Trương Dương đã đứng ra, sư phụ cũng không ngăn cản, vậy thì phải hỏi cho rõ ràng. Y tin rằng cuộc thi vừa rồi của mình hoàn toàn không xảy ra bất cứ vấn đề gì. Vì thế không có khả năng thua bởi Giang Nguyên.

Y đã nhìn ra được Giang Nguyên có mối quan hệ thân thiết với Giám đốc sở Bạch. Hơn nữa y cũng đã mạnh miệng nói ra ngoài. Nếu không đánh thắng, y và sư phụ sẽ không còn cơ hội lấy lại thể diện. Sự sỉ nhục lần trước của sư phụ cũng không rửa được.

Nhìn Trương Dương ngẩng cao đầu, bộ dạng chất vấn, Hiệu trưởng Đào cũng tức giận, nhìn các lão y sư dưới đài. Xem ra, nếu không nói cho rõ ràng, sau này sẽ rất khó mà ăn nói.

Lập tức quay sang nhìn các lão giáo sư sắc mặt cũng có chút khó coi:

- Các vị giáo sư, nếu bác sĩ Trương đã đưa ra câu hỏi, như vậy cũng đành làm phiền các vị đưa ra hai đáp án, một lần nữa tiến hành đối chiếu.

Các vị lão giáo sư đều là nhân vật đức cao vọng trọng ngày xưa, nào có chuyện bị người ta nghi ngờ, liền liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhất tề gật đầu. Một giáo sư tóc hoa râm lên tiếng:

- Được, đã có người không phục quyết định của chúng tôi, vậy thì, vì danh dự của những lão già này, cũng chỉ có thể lấy ra đối chiếu lần nữa.

Sau đó đứng dậy, trầm giọng nói với Trương Dương bên dưới:

- Thành tích của hai người quả thật không tệ, đặc biệt trong cuộc thi thực tế như thế này lại càng khó phân cao thấp. Nhưng vì Giang Nguyên đã thắng trong cuộc thi lý luận, cho nên chúng tôi mới chọn cậu ấy cho vị trí thứ nhất lần này.

- Thưa giáo sư, tôi cho rằng thành tích thực tế của tôi cao hơn Giang Nguyên rất nhiều. Tôi yêu cầu tiến hành đối chiếu. Nếu thành tích của cậu ấy cao hơn tôi, tôi xin phục.

Trương Dương vẫn tự tin như cũ, ngẩng cao đầu yêu cầu vị lão giáo sư tiến hành so sánh lại.

Thấy Trương Dương vẫn kiên trì như cũ, sắc mặt vị lão giáo sư trầm xuống, sau đó nhìn Hiệu trưởng Đào, gật đầu.

- Được.

Thấy vị lão giáo sư đã đồng ý, sắc mặt Hiệu trưởng Đào hơi chút hòa hoãn, quay đầu nhìn một nhân viên kỹ thuật, nói:

- Mau mang đáp án của hai người ra đây. Sau đó dùng máy chiếu chiếu lên, để mọi người tiến hành so sánh.

Rất nhanh, nhân viên kỹ thuật tiến lên lấy hai đáp án của hai người, đặt vào máy chiếu. Lúc này Trương Dương cũng đã ngồi xuống.

Sắc mặt hai thầy trò đều rất căng thẳng, không ai lên tiếng. Nhưng Trương Dương vẫn rất tự tin như cũ.

Những lão y sư xung quanh đều biết, hai thầy trò này như nỏ đã lên dây, chuẩn bị bắn một phát cuối cùng. Nếu thắng, mặt mũi xem như lấy lại được, lại còn hung hăng đánh vào mặt Hồ lão một cái.

Nhưng nếu thua…

Nghĩ đến đây, trong lòng mọi người đều có chút lo lắng cho hai thầy trò Trương lão. Nếu thua, thể diện chẳng những không còn mà còn đắc tội với Hiệu trưởng Đào và những lão giáo sư.

Không nhịn được mà quay sang nhìn hai thầy trò Hồ lão.

Bọn họ thấy, biểu hiện của hai thầy trò Hồ lão thoải mái hơn hai thầy trò Trương lão rất nhiều.


Đặc biệt là Giang Nguyên, sắc mặt vẫn lạnh nhạt, khóe miệng vểnh lên, nụ cười như có như không, hoàn toàn không thèm để ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
28 Tháng hai, 2024 10:25
mình là dịch giả bộ này ạ,đã dịch full thuần việt rồi,bạn nào không đọc convert nổi, cần đọc dịch thì liên hệ zalo: 0704730588,hoặc fb(.)com/Damphuocmanh . Mình gửi full file đọc off cho ạ,mình dịch tổng 1500 chương ạ,mọi nơi khác đều là lừa đảo ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK