Mục lục
Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai - Cố Tịch Dao
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 696

Nhưng, anh cuối cùng cũng không làm được.

“Con hận ba… con hận ba…” Sau đó, Dương Dương vừa khóc vừa từ trên giường nhảy xuống, khi đi qua Phỉ Nhi, còn dùng sức đẩy Phỉ Nhi một cái, sau đó vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh…

Sau khi bác sĩ chạy vào thì vội vàng cầm máu, sát trùng, băng bó vết thương cho Bắc Minh Quân…

Phỉ Nhi đứng ở một bên, mắt ngập nước, túm lấy lồng ngực đau đơn, nửa câu cũng không dám nói.

Bắc Minh Quân mệt mỏi nhắm mắt, để mặc cho bác sĩ xử lý vết thương ở cổ, thật ra anh rất muốn hỏi bác sĩ, có thuốc ngừng đau tim không?

Nếu không tại sao, trái tim của anh lại khó chịu như vậy?

Lúc sẫm tối.

Lạc Kiều chui vào trong phòng của Cố Tịch Dao, vừa ăn một bát mì, vừa lười nhác nằm trên sô pha, thảnh thơi xem TV.

Cố Tịch Dao rửa bát xong bước ra, thấy dáng vẻ lười biếng của Lạc Kiều thì không ngước mắt—

“Mình nói này cô Lạc, cậu lại làm sao vậy? Mặt mày cau có buồn bực thật sự không hợp với cậu đâu.”

Lạc Kiều phiền muộn liếc nhìn Cố Tịch Dao, suy tư một lát, hỏi: “Dao, cậu thật sự không nhớ chuyện sau khi chúng ta uống say vào tối hôm đó sao?”

Cố Tịch Dao nhún nhún vai, lắc đầu: “Tiểu thư, cậu hỏi tới 36 lần rồi, tớ vẫn có câu nói đó, thật sự không nhớ gì… cậu thì sao?”

“…” Lạc Kiều dẩu môi, mặt dài thườn thượt, muốn nói lại thôi: “Ài, tớ cũng không nhớ… tóm lại rượu thật sự là thứ đáng sợ, lần sau cậu nhất định phải nhắc nhở tớ, đừng uống nhiều như vậy…”

“Ừm.” Nhìn biểu tình của Lạc Kiều, dáng vẻ giống như có ẩn tình, Cố Tịch Dao cũng không có truy hỏi, mỉm cười gật đầu.

Lạc Kiều ngập ngừng, sau đó lại nói—

“Không đúng! Nên là lần sau khi tớ uống rượu nhiều, tuyệt đối đừng có hỏa thần bên cạnh nhị Quân nhà cậu ở đó nữa…”

“Ổ? Vậy sao? Cố Tịch Dao nhướn mày trêu chọc: “Lẽ nào tối hôm đó, cậu chọc lửa vào người rồi sao?”

“Á nhổ vào nhổ vào!” Lạc Kiều vội vàng nhảy dựng lên, kiên quyết lắc đầu: “Dao, làm ơn cậu đừng dọa tớ, tớ bây giờ không chịu được…”

Vừa dứt lời thì chuông cửa vang lên—

Cố Tịch Dao mỉm cười đi ra mở cửa.

Khoảnh thời mở cửa ra thì mới biết câu nói nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến thật đúng là triết lý ở đời!

Gương mặt cứng như khúc gỗ, nghiêm túc, lạnh lùng đó của Hình Uy lại chớ trêu xuất hiện ở trước cửa nhà như vây—

Hình Uy xách một hộp đồ, nhìn thấy Cố Tịch Dao, cung kính gật đầu: “Cô Cố, mạo muội làm phiền rồi…”

Còn chưa nói xong thì đột nhiên—

“Á!” Lạc Kiều kêu to một tiếng.

Bụp~.

Chiếc hộp trên tay Hình Uy rơi xuống đất…

Cố Tịch Dao quay đầu liếc nhìn Lạc Kiều, nhướn mày: “Hai người bị làm sao thế? Phản ứng lớn như vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK